Bang chủ ui
Nhớ hồi nào tui có được đọc câu truyện là: Có hai người nộp đơn xin viêc làm. Môt ngưởi là ân nhân cứu sống ông chủ. Môt người được ông chủ giúp đỡ khi hoạn nạn. Kết cuộc là người được ông chủ giúp đỡ khi xưa lại đươc việc làm, còn người ân nhân thì không được nhận.
Nhiều ngưởi cảm thấy bị xúc phạm khi phải mang ơn ai (mình như dzầy mà thèm nhờ cái mặt nó sao) cho nên mới có câu "làm ơn mắc oán" là vậy ha. Ông bà ta có dạy "thi ân bất cầu báo" có nghĩa nếu biết khôn thì chớ mong báo đáp gì hết. Nếu mong báo đáp chỉ khổ mà thôi.
Sau bao năm lưu lạc "giang hồ" tui học đươc bài học là: Ai làm tổn thương mình, lỡ có viết lên đâu thì chính mình phải xóa ngay. Đừng đợi cát xóa. Chính xác hơn là đừng thèm viết gì hết. Ai làm ơn cho mình thì ...... cũng không viết luôn. Bởi vì tất cả các người xung quanh mình đều là ân nhân của mình. Sổ sách nào viết cho xuể nên lờ ... và luôn tâm niệm tất cả mọi người xung quanh mình đều là ân nhân. Ông chủ hãng là ân nhân của tui, cho tui viêc làm (không phải bóc lột à nha), còn phát lương cho tui nữa. Đi ra ngoài đường vô quán ăn lại găp ân nhân nấu cơm cho mình ăn. May quá ta cầm tiền của ân nhân này đem trả cho ân nhân khác. Đúng là "của thiên trả địa". Bận tâm làm gì, ghi sổ làm chi. Ta chỉ như là cái ống nước. Nước chảy qua ta không phải của ta. Nước chảy tới người không phải công ta.
Riêng tư ta chă?ng co gi`
Xac đi "vay" Me?, Hô`n về "mươ?n" Cha...
Theo tui đó cũng là nguyên lý hiệp khí, hòa đồng với toàn vũ trụ.
PS: Xin các bạn thông cảm nha, lẩn thẩn quá rồi