souxauxi
08-15-2006, 11:32 PM
Những va chạm nhỏ nhoi cũng khiến người ta dễ dàng hờn giận. Không tiếp tục sống chung trong một căn phòng, không còn nhìn mặt nhau nữa, vậy là tình bạn đổ bể. Tính ra thì giận hờn chỉ mang lại những tổn thất lớn lao.
Trong lúc giận hờn thì những tổn thất ấy không bao giờ được phát hiện hay được kiềm chế. Thậm chí người ta có xu hướng càng làm tăng những tổn thất ấy lên thì càng cảm thấy được thỏa mãn (thỏa mãn nỗi giận hờn!).
Lúc nào đó ta bình tâm nhất, nhớ lại những giây phút bồng bột, thấy buồn và hối hận. Muốn được ngược lại thời gian, tìm đến người bạn xưa, để sửa lại nỗi hờn giận, níu kéo lại một tình bạn... nhưng tất cả đã quá xa rồi. Vết thương trên da còn có thể lành, vết mực trên áo có thể tẩy, lời nói thì gió bay... nhưng nỗi đau, sự rạn nứt trong tình cảm thì hệt như gương vỡ không thể lành. Dẫu biết rằng cả ta và người ấy cùng có những niềm hối tiếc như nhau. Nhưng liệu có ai chịu nhún nhường, chấp nhận sự giận hờn của mình là vô lý? Mỗi chúng ta đều thiếu sự can đảm đối diện với chính mình, với sự thật. Có can đảm lắm thì ta chỉ dám xem đó như một bài học nhớ đời mà thôi.
Hờn giận mãi mãi là sự giận hờn vô duyên, vô lý, đáng trách và cũng đáng tránh trong cuộc đời.
(đọc báo)
* Vậy mà hỏng biết sao lại có nhiều người thích giận hờn:funny:
Trong lúc giận hờn thì những tổn thất ấy không bao giờ được phát hiện hay được kiềm chế. Thậm chí người ta có xu hướng càng làm tăng những tổn thất ấy lên thì càng cảm thấy được thỏa mãn (thỏa mãn nỗi giận hờn!).
Lúc nào đó ta bình tâm nhất, nhớ lại những giây phút bồng bột, thấy buồn và hối hận. Muốn được ngược lại thời gian, tìm đến người bạn xưa, để sửa lại nỗi hờn giận, níu kéo lại một tình bạn... nhưng tất cả đã quá xa rồi. Vết thương trên da còn có thể lành, vết mực trên áo có thể tẩy, lời nói thì gió bay... nhưng nỗi đau, sự rạn nứt trong tình cảm thì hệt như gương vỡ không thể lành. Dẫu biết rằng cả ta và người ấy cùng có những niềm hối tiếc như nhau. Nhưng liệu có ai chịu nhún nhường, chấp nhận sự giận hờn của mình là vô lý? Mỗi chúng ta đều thiếu sự can đảm đối diện với chính mình, với sự thật. Có can đảm lắm thì ta chỉ dám xem đó như một bài học nhớ đời mà thôi.
Hờn giận mãi mãi là sự giận hờn vô duyên, vô lý, đáng trách và cũng đáng tránh trong cuộc đời.
(đọc báo)
* Vậy mà hỏng biết sao lại có nhiều người thích giận hờn:funny: