aikikai
07-03-2006, 03:32 AM
Tôi tình cờ được đọc một mẩu tự thuật ngắn của Frank V. Gordon có tựa đề "Putting on my Gi" trên mạng Internet. Tác giả là một người nước ngoài xa lạ đối với tôi nhưng có tâm tình sao mà giống tôi đến thế.
Trong cuộc sống thường nhật của chúng ta, mỗi người phải đối mặt với không biết bao nhiêu là lo toan, bộn bề. Người lớn đi làm, trẻ con đi học. Công ăn, việc làm có mấy khi được suôn sẻ? Chuyện học hành có mấy khi được hài lòng? Đi làm thì lo thất nghiệp, sợ lỗ lã. Đi học thì lo thi cử, sợ lưu ban. Cuộc sống quả là đủ trăm thứ để sợ, để lo!
Trước đây, Khi nghe báo chí bắt đầu chăm chút vào vấn đề "stress", tôi cảm thấy buồn cười. Đối với một kẻ cái ăn lo còn chưa xong như tôi thì thời gian đâu dư ra để nghĩ đến "chuyện tinh thần". Nhưng rồi đến một lúc nọ, tôi bỗng giật mình nhận ra mình cũng đã bị cái "bệnh stress" này mất rồi. Tôi không thể viết nổi một bài luận văn cho ra hồn, không thể trả lời nổi một câu cho có chủ ngữ, vị ngữ khi bị giảng viên chất vấn mà chẳng hiểu tại sao mình lại mất tập trung đến như vậy. Tôi cảm thấy vô cùng bực bội và căng thẳng chỉ vì những duyên cớ nhỏ nhặt như phải chờ đứa bạn dài cả cổ mà chẳng thấy tăm hơi ...
Rồi tôi học Hiệp Khí Đạo. Thời gian luyện tập của tôi chưa thể gọi là nhiều, mà cũng không thể gọi là ít. Đối với các em nhỏ đai trắng mới vào học thì "Oa, chị học lâu quá hen". Còn đối với các bạn, các anh chị đeo đai màu thì "chẳng được mô tê gì nhiều cả"!. Mỗi khi gặp phải những bực dọc mà tôi quen gọi là "chuyện kinh dị", tôi lại lên sân tập với một bộ mặt "nghiêm chỉnh quá mức bình thường". Tôi là đứa đánh yếu. Nhưng, đem theo "chuyện kinh dị" lên sân, hình như tôi chẳng còn biết sợ là gì. Tôi sẵn sàng đối luyện với tât cả mọi người - nhỏ con hơn tôi cũng có, to con hơn tôi cũng có. Tôi cố ra đòn hết sức mình, và chỉ mong những bạn cùng tập với mình cũng đừng nương tay với tôi. Thậm chí, cũng như Frank V. Gordon, có khi tôi còn mong được ai đó quần mình chí tử với hy vọng "chuyện kinh dị" hôm đó sẽ vơi bớt đi được phần nào và có lẽ đến tối tôi sẽ ngủ được ngon hơn...
Dần dần, mỗi khi tôi bước vào phòng thay võ phục, tôi chợt nhận thấy mình có gì đó thay đổi rất lớn. Cứ như là một "phản xạ có điều kiện", mỗi lần tôi cởi bỏ thường phục, khoác lên mình bộ võ phục, bước ra sân tập là mọi bực dọc đều biến đi đâu hết. Lúc đó, tôi cảm thấy những "chuyện kinh dị" kia dường như chẳng có liên quan gì đến mình. Chúng cũng như bộ thường phục đang nằm im trong túi xách của tôi - ít nhất cho tới khi kết thúc buổi tập. Trong thời gian tôi còn đứng trên thảm tập, còn mặc võ phục trên người, là tôi còn cảm giác thư thái, không vướng bận lo toan. Tôi thích cảm giác này, quen dần với nó và bắt đầu tận dụng nó. Từ đó, lên sân tập đối với tôi là sự chọn lựa. Cũng như Frank V. Gordon, nếu thấy có thể tập được thì tôi sẽ đi tập; nếu không, tôi sẽ ở nhà: tôi không muốn làm đứa nửa vời. Chọn lựa này dần dần tập cho tôi được một thói quen mà trước đây tôi gần như không có: thói quen đối mặt với những khó khăn. Bây giờ tôi đã có thói quen quay lại nhìn thẳng vào những khó khăn của mình và cương quyết giải quyết rốt ráo chúng hơn là chỉ than vãn, kể lể với người khác hay ôm nỗi bực dọc trong lòng. Nếu nói là tôi được "thư giãn" với những "chuyện kinh dị" kia bằng cách khoác lên người bộ võ phục Hiệp Khí Đạo thì có vẻ như tôi dùng từ không chính xác; nhưng thật sự đó là cách diễn đạt rất thích hợp với tôi.
Càng về sau này, hình như mọi chuyện đối với tôi đã thay đổi theo hướng tích cực hơn. Tôi nói "hình như" vì tình trạng cuộc sống của tôi hiện cũng không có gì khác xưa, chỉ có tâm trạng của tôi đã thay đổi. Khi bạn nhìn lên bầu trời với cặp kính đen thì bầu trời của bạn dĩ nhiên xám xịt. Nếu bạn nhìn lên đó với cặp kính màu hồng thì bầu trời của bạn tươi sáng hơn nhiều. Hoàn cảnh sống của tôi tuy vẫn như xưa nhưng quan niệm sống của tôi đã thay đổi. Những "chuyện kinh dị" đều được tôi cho "xếp hàng" và giải quyết "có trật tự". Tôi sẽ không bao giờ quên được cảm giác mà bộ võ phục đã mang lại cho tôi. Nó như liều thuốc hoá giải mọi trở ngại tôi gặp phải.
Đến bây giờ, tôi vẫn còn tập Hiệp Khí Đạo. Mỗi khi bước vào sân tập, tôi lại khoác lên người bộ võ phục của mình. Và tôi không nghĩ rằng có một lúc nào đó mình sẽ từ giã bộ võ phục đó.
chuyện sưu tầm (K2)
Trong cuộc sống thường nhật của chúng ta, mỗi người phải đối mặt với không biết bao nhiêu là lo toan, bộn bề. Người lớn đi làm, trẻ con đi học. Công ăn, việc làm có mấy khi được suôn sẻ? Chuyện học hành có mấy khi được hài lòng? Đi làm thì lo thất nghiệp, sợ lỗ lã. Đi học thì lo thi cử, sợ lưu ban. Cuộc sống quả là đủ trăm thứ để sợ, để lo!
Trước đây, Khi nghe báo chí bắt đầu chăm chút vào vấn đề "stress", tôi cảm thấy buồn cười. Đối với một kẻ cái ăn lo còn chưa xong như tôi thì thời gian đâu dư ra để nghĩ đến "chuyện tinh thần". Nhưng rồi đến một lúc nọ, tôi bỗng giật mình nhận ra mình cũng đã bị cái "bệnh stress" này mất rồi. Tôi không thể viết nổi một bài luận văn cho ra hồn, không thể trả lời nổi một câu cho có chủ ngữ, vị ngữ khi bị giảng viên chất vấn mà chẳng hiểu tại sao mình lại mất tập trung đến như vậy. Tôi cảm thấy vô cùng bực bội và căng thẳng chỉ vì những duyên cớ nhỏ nhặt như phải chờ đứa bạn dài cả cổ mà chẳng thấy tăm hơi ...
Rồi tôi học Hiệp Khí Đạo. Thời gian luyện tập của tôi chưa thể gọi là nhiều, mà cũng không thể gọi là ít. Đối với các em nhỏ đai trắng mới vào học thì "Oa, chị học lâu quá hen". Còn đối với các bạn, các anh chị đeo đai màu thì "chẳng được mô tê gì nhiều cả"!. Mỗi khi gặp phải những bực dọc mà tôi quen gọi là "chuyện kinh dị", tôi lại lên sân tập với một bộ mặt "nghiêm chỉnh quá mức bình thường". Tôi là đứa đánh yếu. Nhưng, đem theo "chuyện kinh dị" lên sân, hình như tôi chẳng còn biết sợ là gì. Tôi sẵn sàng đối luyện với tât cả mọi người - nhỏ con hơn tôi cũng có, to con hơn tôi cũng có. Tôi cố ra đòn hết sức mình, và chỉ mong những bạn cùng tập với mình cũng đừng nương tay với tôi. Thậm chí, cũng như Frank V. Gordon, có khi tôi còn mong được ai đó quần mình chí tử với hy vọng "chuyện kinh dị" hôm đó sẽ vơi bớt đi được phần nào và có lẽ đến tối tôi sẽ ngủ được ngon hơn...
Dần dần, mỗi khi tôi bước vào phòng thay võ phục, tôi chợt nhận thấy mình có gì đó thay đổi rất lớn. Cứ như là một "phản xạ có điều kiện", mỗi lần tôi cởi bỏ thường phục, khoác lên mình bộ võ phục, bước ra sân tập là mọi bực dọc đều biến đi đâu hết. Lúc đó, tôi cảm thấy những "chuyện kinh dị" kia dường như chẳng có liên quan gì đến mình. Chúng cũng như bộ thường phục đang nằm im trong túi xách của tôi - ít nhất cho tới khi kết thúc buổi tập. Trong thời gian tôi còn đứng trên thảm tập, còn mặc võ phục trên người, là tôi còn cảm giác thư thái, không vướng bận lo toan. Tôi thích cảm giác này, quen dần với nó và bắt đầu tận dụng nó. Từ đó, lên sân tập đối với tôi là sự chọn lựa. Cũng như Frank V. Gordon, nếu thấy có thể tập được thì tôi sẽ đi tập; nếu không, tôi sẽ ở nhà: tôi không muốn làm đứa nửa vời. Chọn lựa này dần dần tập cho tôi được một thói quen mà trước đây tôi gần như không có: thói quen đối mặt với những khó khăn. Bây giờ tôi đã có thói quen quay lại nhìn thẳng vào những khó khăn của mình và cương quyết giải quyết rốt ráo chúng hơn là chỉ than vãn, kể lể với người khác hay ôm nỗi bực dọc trong lòng. Nếu nói là tôi được "thư giãn" với những "chuyện kinh dị" kia bằng cách khoác lên người bộ võ phục Hiệp Khí Đạo thì có vẻ như tôi dùng từ không chính xác; nhưng thật sự đó là cách diễn đạt rất thích hợp với tôi.
Càng về sau này, hình như mọi chuyện đối với tôi đã thay đổi theo hướng tích cực hơn. Tôi nói "hình như" vì tình trạng cuộc sống của tôi hiện cũng không có gì khác xưa, chỉ có tâm trạng của tôi đã thay đổi. Khi bạn nhìn lên bầu trời với cặp kính đen thì bầu trời của bạn dĩ nhiên xám xịt. Nếu bạn nhìn lên đó với cặp kính màu hồng thì bầu trời của bạn tươi sáng hơn nhiều. Hoàn cảnh sống của tôi tuy vẫn như xưa nhưng quan niệm sống của tôi đã thay đổi. Những "chuyện kinh dị" đều được tôi cho "xếp hàng" và giải quyết "có trật tự". Tôi sẽ không bao giờ quên được cảm giác mà bộ võ phục đã mang lại cho tôi. Nó như liều thuốc hoá giải mọi trở ngại tôi gặp phải.
Đến bây giờ, tôi vẫn còn tập Hiệp Khí Đạo. Mỗi khi bước vào sân tập, tôi lại khoác lên người bộ võ phục của mình. Và tôi không nghĩ rằng có một lúc nào đó mình sẽ từ giã bộ võ phục đó.
chuyện sưu tầm (K2)