Ăn mày
06-29-2006, 11:50 PM
Ngày xửa ngày xưa có một chàng Võ sinh rất chăm chỉ luyện tập môn Aikido. Sáng sáng chàng hay chạy lên núi cao để tập thở. Tập xong chàng tìm đến dưới chân thác nước để tắm, bất luận mùa Đông hay mùa Hè chàng vưỡn điều độ như vậy. Sư phụ tỏ vẻ hài lòng, các bạn trong lớp thì rất quý mến chàng vì sự kiên trì đó.
Con đường từ nhà chàng lên núi phải đi qua một khu rừng, rừng này chỉ toàn là cây Đào lâu năm do một Ông Nhà Giàu cai quản (trong sách ghi là Phú Ông nhưng Khất tạm "dịch" lại như vậy để ACE dễ hiểu). Ông này đến đây khai hoang lập nghiệp từ rất lâu và nuôi rất nhiều gia nhân để canh tác khu Vườn Rừng của gia đình. Ngày qua tháng lại, Ông Bà ấy giàu lên trông thấy vì rừng Đào được chăm nom cẩn thận nên cho thu hoạch rất cao. Người làm của Ông Bà được chủ đối đãi rất trọng hậu nên chăm sóc, thu hái Đào rất cẩn thận vì thế Đào của Ông Bà ngon có tiếng lại rất được dân buôn khắp nơi đổ về mua giá cao. Mùa Đào chín xe Container... ối nhầm... xe ngựa, xe trâu ùn ùn kéo về chở hàng làm nhộn nhịp cả một vùng rừng cây tĩnh mịch...
Ông Bà Nhà Giàu cũng khá hiếm muộn phải đi cầu Thần khắp nơi bao năm ròng mới sinh hạ được một người con gái đặt tên là Đào. Năm 17 tuổi nàng đẹp tuyệt thế giai nhân. Trai tráng khắp nơi đổ về nhà Ông Bà không biết bao nhiêu mà kể. Họ là con của các thương gia thường qua lại mua Đào hay con của các chức sắc địa phương nên phong cách Xì-tin... ôi lại nhầm... phong cách rất chi là công tử. Họ quen thói ăn chơi ngông cuồng không coi ai ra gì nên nàng Đào rất ghét. Cũng vì thế mà hàng ngàn người đến cầu hôn nàng đều khước từ. Lo lắng cho con gái mình đến tuổi cập kê (ngày xưa 17 mà chưa chồng là hiện tượng lạ), lại nghĩ đến cơ nghiệp bao nhiêu năm vun đắp không có người trông nom bởi Ông Bà đã tuổi cao sức yếu nên càng nghĩ họ càng héo hon nên ít lâu sau hai Ông Bà đều quy Tiên. Giờ Nàng Đào là chủ rừng Đào cai quản tất cả với sự giúp sức của người Nô bộc già. Nàng Đào vưỡn còn tinh nghịch lắm. Mùa Đào chín nàng thường cùng gia nhân thu hoạch và mỗi khi trưa vắng Nàng hay chọn cây Đào to nhất, cao nhất có chạc ba để ngồi nghỉ rồi thưởng thức những trái Đào chín mọng, ngọt lừ...
Lại nói về chàng Võ sinh Aikido ngày nào cũng chạy lên núi cao để tập rồi đến gần trưa là về nhưng hôm ấy rủi cho chàng phải lấy thêm ít củi cho gia đình đem ra chợ bán lấy tiền mua thuốc cho Mẹ chàng ốm nặng nên về trễ. Chàng lễ mễ vác bó củi nặng trên vai hi vọng bán được khá tiền thuốc thang cho Mẹ nên bó một bó rõ to thành thử đến trưa mà chàng vưỡn bước những bước chậm. Chàng cứ thế vác đi đến gốc Đào cổ thụ thì mệt quá trút bó củi xuống và ngồi bệt ngay gốc cây để nghỉ. Bóng cây to, gió Đông mát rượi cộng thêm hương thơm của Đào chín lan tỏa làm chàng cảm thấy sảng khóai lạ thường. Chàng chợt nhìn quanh rồi ngẫm nghĩ "giá có ai đó ở đây cho mình cin một trái thì hay quá!". Nhưng giữa trưa vắng thế này làm gì có ai? Chàng tiu nghỉu ngồi nghỉ... nhưng rồi mùi Đào chín cứ xộc lên mũi khiến chàng thấy gan ruột cồn cào, chàng nghĩ "ăn một quả thì đâu có sao? Chim này, Dơi này... chúng nó cũng ăn tự nhiên đấy chứ. Cùng lắm ai bắt được mình cin lỗi là xong". Bụng bảo dạ thế là chàng thoăn thoắt trèo lên cây. Chẳng ngờ nàng Đào đang nằm trên chạc ba đang thiu thiu ngủ bỗng giật mình tỉnh giấc:
- Anh kia! Anh là ai mà trèo cây hái trái nhà người ta? Anh là kẻ gian trộm đào hử?
Chàng liền thưa:"Thưa không, tôi đi lấy củi ngang qua đây nghỉ chân hóng mát nhưng vì đào chín thơm quá lại không thấy ai để hỏi cin thành thử mạo muội trèo lên đây. Mong Tiểu thư rộng lòng tha thứ!"
Vừa nhìn thoáng một thân hình săn chắc, khuôn mặt tuấn tú khôi ngô lại thấy lối nói năng nho nhã lịch sự thì nàng Đào đã cảm thấy mến con người này rồi. Nàng hỏi tiếp:
-Anh là người ở đâu? Sao lấy nhiều củi thế?
Chàng bèn thuật lại rằng chàng là Võ sinh Aikido ngày nào cũng chạy lên núi tập ra sao... hôm nay Mẹ chàng ốm thế nào... rồi mệt quá nghỉ tạm ở đây vừa đói vừa khát mới... nên chuyện.
Sẵn lòng từ bi lại hay thương người khó nên nàng Đào cảm động lòng hiếu thảo của chàng Võ sinh nhưng cha Mẹ nàng và Nô bộc đã căn dặn nàng phải cảnh giác người lạ nên nàng mới hỏi:
- Anh chỉ là người tập võ thôi hả? sao không học cái nghề gì đó mà làm ăn?
-Thưa, nhà tôi nghèo lắm, mồ côi Cha từ nhỏ sống với Mẹ già đau ốm thường nên tôi học hành dở dang. Thương Mẹ nên tôi muốn cận kề với Người để sớm hôm nâng giấc. Tôi chẳng biết nghề gì nên chỉ biết ngồi lê khắp chợ cầu cin sự bố thí của mọi người thôi ạ! -chàng đáp.
Nàng bèn hỏi:
-Ra anh cũng từng là Học trò? Vậy có biết làm thơ hay vịnh gì không?
Chàng:
-Thưa Tiểu thư, tôi cũng có học qua nhưng tài còn hèn lắm. Cũng may mà học được một chút nên đi làm Ăn mày ai cũng thương vì thế hai Mẹ Con tôi cũng đỡ bữa rau bữa cháo. Tôi vưỡn hay làm thơ khi có hứng hoặc để cin những người khó tính đấy ạ!
Nàng bật cười:
-Vậy anh làm cho tôi một bài! Nếu hay, tôi sẽ sai Gia nhân chở củi về nhà cho anh lại còn thưởng cho Mẹ Con anh 10 sọt đào ngon nhất. Anh đồng ý không?
Chàng đáp:
-Thưa, tôi không dám nhận hay đâu, nhưng nếu Tiểu thư muốn thì tôi sẽ làm một bài ứng khẩu trong "hoàn cảnh" này có được không ạ?
Nàng:
-Vậy anh làm đi!
Chàng liền ứng khẩu đọc luôn:
Nắng đốt, môi khô, miệng khát khao...
Dừng chân hóng mát bóng cây Đào.
Này Em vắt vẻo trên cao ấy
Hái xuống cho Anh trái thử nào!
....
Nàng Đào ửng hồng hai má vì thẹn, nàng thầm nghĩ "đồ quỷ sứ! Khát khô cổ mà chưa chừa tật... Dê" rồi nàng chợt mỉm cười "à ha... ta sẽ cho mi một quả đào xanh xem mi 'ứng khẩu' thế nào!".
Nàng ném xuống một quả đào xanh. Chàng thoáng nhìn cũng biết không ăn được nhưng cũng cầm lên ngắm nghía rồi thủng thẳng đọc:
Quả Đào xinh quá! Em ngó xem:
Da Đào non tựa... má hồng Em...
Kề răng, hé miệng, Anh toan... cắn
Nhưng sợ Em... đau... lại nhịn thèm!
....
Note:Còn nữa nhưng Khất mỏi tay rồi mới lại nhớ không ra! ACE nào biết về sau thế nào làm ơn post dùm Khất nhể!
Chúc ACE vui vẻ!
AM
Con đường từ nhà chàng lên núi phải đi qua một khu rừng, rừng này chỉ toàn là cây Đào lâu năm do một Ông Nhà Giàu cai quản (trong sách ghi là Phú Ông nhưng Khất tạm "dịch" lại như vậy để ACE dễ hiểu). Ông này đến đây khai hoang lập nghiệp từ rất lâu và nuôi rất nhiều gia nhân để canh tác khu Vườn Rừng của gia đình. Ngày qua tháng lại, Ông Bà ấy giàu lên trông thấy vì rừng Đào được chăm nom cẩn thận nên cho thu hoạch rất cao. Người làm của Ông Bà được chủ đối đãi rất trọng hậu nên chăm sóc, thu hái Đào rất cẩn thận vì thế Đào của Ông Bà ngon có tiếng lại rất được dân buôn khắp nơi đổ về mua giá cao. Mùa Đào chín xe Container... ối nhầm... xe ngựa, xe trâu ùn ùn kéo về chở hàng làm nhộn nhịp cả một vùng rừng cây tĩnh mịch...
Ông Bà Nhà Giàu cũng khá hiếm muộn phải đi cầu Thần khắp nơi bao năm ròng mới sinh hạ được một người con gái đặt tên là Đào. Năm 17 tuổi nàng đẹp tuyệt thế giai nhân. Trai tráng khắp nơi đổ về nhà Ông Bà không biết bao nhiêu mà kể. Họ là con của các thương gia thường qua lại mua Đào hay con của các chức sắc địa phương nên phong cách Xì-tin... ôi lại nhầm... phong cách rất chi là công tử. Họ quen thói ăn chơi ngông cuồng không coi ai ra gì nên nàng Đào rất ghét. Cũng vì thế mà hàng ngàn người đến cầu hôn nàng đều khước từ. Lo lắng cho con gái mình đến tuổi cập kê (ngày xưa 17 mà chưa chồng là hiện tượng lạ), lại nghĩ đến cơ nghiệp bao nhiêu năm vun đắp không có người trông nom bởi Ông Bà đã tuổi cao sức yếu nên càng nghĩ họ càng héo hon nên ít lâu sau hai Ông Bà đều quy Tiên. Giờ Nàng Đào là chủ rừng Đào cai quản tất cả với sự giúp sức của người Nô bộc già. Nàng Đào vưỡn còn tinh nghịch lắm. Mùa Đào chín nàng thường cùng gia nhân thu hoạch và mỗi khi trưa vắng Nàng hay chọn cây Đào to nhất, cao nhất có chạc ba để ngồi nghỉ rồi thưởng thức những trái Đào chín mọng, ngọt lừ...
Lại nói về chàng Võ sinh Aikido ngày nào cũng chạy lên núi cao để tập rồi đến gần trưa là về nhưng hôm ấy rủi cho chàng phải lấy thêm ít củi cho gia đình đem ra chợ bán lấy tiền mua thuốc cho Mẹ chàng ốm nặng nên về trễ. Chàng lễ mễ vác bó củi nặng trên vai hi vọng bán được khá tiền thuốc thang cho Mẹ nên bó một bó rõ to thành thử đến trưa mà chàng vưỡn bước những bước chậm. Chàng cứ thế vác đi đến gốc Đào cổ thụ thì mệt quá trút bó củi xuống và ngồi bệt ngay gốc cây để nghỉ. Bóng cây to, gió Đông mát rượi cộng thêm hương thơm của Đào chín lan tỏa làm chàng cảm thấy sảng khóai lạ thường. Chàng chợt nhìn quanh rồi ngẫm nghĩ "giá có ai đó ở đây cho mình cin một trái thì hay quá!". Nhưng giữa trưa vắng thế này làm gì có ai? Chàng tiu nghỉu ngồi nghỉ... nhưng rồi mùi Đào chín cứ xộc lên mũi khiến chàng thấy gan ruột cồn cào, chàng nghĩ "ăn một quả thì đâu có sao? Chim này, Dơi này... chúng nó cũng ăn tự nhiên đấy chứ. Cùng lắm ai bắt được mình cin lỗi là xong". Bụng bảo dạ thế là chàng thoăn thoắt trèo lên cây. Chẳng ngờ nàng Đào đang nằm trên chạc ba đang thiu thiu ngủ bỗng giật mình tỉnh giấc:
- Anh kia! Anh là ai mà trèo cây hái trái nhà người ta? Anh là kẻ gian trộm đào hử?
Chàng liền thưa:"Thưa không, tôi đi lấy củi ngang qua đây nghỉ chân hóng mát nhưng vì đào chín thơm quá lại không thấy ai để hỏi cin thành thử mạo muội trèo lên đây. Mong Tiểu thư rộng lòng tha thứ!"
Vừa nhìn thoáng một thân hình săn chắc, khuôn mặt tuấn tú khôi ngô lại thấy lối nói năng nho nhã lịch sự thì nàng Đào đã cảm thấy mến con người này rồi. Nàng hỏi tiếp:
-Anh là người ở đâu? Sao lấy nhiều củi thế?
Chàng bèn thuật lại rằng chàng là Võ sinh Aikido ngày nào cũng chạy lên núi tập ra sao... hôm nay Mẹ chàng ốm thế nào... rồi mệt quá nghỉ tạm ở đây vừa đói vừa khát mới... nên chuyện.
Sẵn lòng từ bi lại hay thương người khó nên nàng Đào cảm động lòng hiếu thảo của chàng Võ sinh nhưng cha Mẹ nàng và Nô bộc đã căn dặn nàng phải cảnh giác người lạ nên nàng mới hỏi:
- Anh chỉ là người tập võ thôi hả? sao không học cái nghề gì đó mà làm ăn?
-Thưa, nhà tôi nghèo lắm, mồ côi Cha từ nhỏ sống với Mẹ già đau ốm thường nên tôi học hành dở dang. Thương Mẹ nên tôi muốn cận kề với Người để sớm hôm nâng giấc. Tôi chẳng biết nghề gì nên chỉ biết ngồi lê khắp chợ cầu cin sự bố thí của mọi người thôi ạ! -chàng đáp.
Nàng bèn hỏi:
-Ra anh cũng từng là Học trò? Vậy có biết làm thơ hay vịnh gì không?
Chàng:
-Thưa Tiểu thư, tôi cũng có học qua nhưng tài còn hèn lắm. Cũng may mà học được một chút nên đi làm Ăn mày ai cũng thương vì thế hai Mẹ Con tôi cũng đỡ bữa rau bữa cháo. Tôi vưỡn hay làm thơ khi có hứng hoặc để cin những người khó tính đấy ạ!
Nàng bật cười:
-Vậy anh làm cho tôi một bài! Nếu hay, tôi sẽ sai Gia nhân chở củi về nhà cho anh lại còn thưởng cho Mẹ Con anh 10 sọt đào ngon nhất. Anh đồng ý không?
Chàng đáp:
-Thưa, tôi không dám nhận hay đâu, nhưng nếu Tiểu thư muốn thì tôi sẽ làm một bài ứng khẩu trong "hoàn cảnh" này có được không ạ?
Nàng:
-Vậy anh làm đi!
Chàng liền ứng khẩu đọc luôn:
Nắng đốt, môi khô, miệng khát khao...
Dừng chân hóng mát bóng cây Đào.
Này Em vắt vẻo trên cao ấy
Hái xuống cho Anh trái thử nào!
....
Nàng Đào ửng hồng hai má vì thẹn, nàng thầm nghĩ "đồ quỷ sứ! Khát khô cổ mà chưa chừa tật... Dê" rồi nàng chợt mỉm cười "à ha... ta sẽ cho mi một quả đào xanh xem mi 'ứng khẩu' thế nào!".
Nàng ném xuống một quả đào xanh. Chàng thoáng nhìn cũng biết không ăn được nhưng cũng cầm lên ngắm nghía rồi thủng thẳng đọc:
Quả Đào xinh quá! Em ngó xem:
Da Đào non tựa... má hồng Em...
Kề răng, hé miệng, Anh toan... cắn
Nhưng sợ Em... đau... lại nhịn thèm!
....
Note:Còn nữa nhưng Khất mỏi tay rồi mới lại nhớ không ra! ACE nào biết về sau thế nào làm ơn post dùm Khất nhể!
Chúc ACE vui vẻ!
AM