PDA

View Full Version : Con Nhện và Phật Quan Âm



souxauxi
03-01-2009, 10:25 PM
Trước miếu Quan Âm mỗi ngày có vô số người tới thắp hương lễ Phật, khói hương nghi ngút. Trên cây xà ngang trước miếu có con nhện chăng tơ, mỗi ngày đều ngập trong khói hương và những lời cầu đảo, nhện dần có Phật tính. Trải nghìn năm tu luyện, nhện đã linh.

Một ngày, bỗng Phật dạo đến ngôi miếu nọ, thấy khói hương rất vượng, hài lòng lắm. Lúc rời miếu, ngài vô tình ngẩng đầu lên, nhìn thấy nhện trên xà.

Phật dừng lại, hỏi nhện: "Ta gặp ngươi hẳn là có duyên, ta hỏi ngươi một câu, xem ngươi tu luyện một nghìn năm nay có thật thông tuệ chăng. Được không?"

Nhện gặp được Phật rất mừng rỡ, vội vàng đồng ý. Phật hỏi: "Thế gian cái gì quý giá nhất?"

Nhện suy ngẫm, rồi đáp: "Thế gian quý nhất là những gì không có được và những gì đã mất đi!". Phật gật đầu, đi khỏi.

Lại một nghìn năm nữa trôi qua, nhện vẫn tu luyện trên thanh xà trước miếu Quan Âm, Phật tính của nhện đã mạnh hơn.

Một ngày, Phật đến trước miếu, hỏi nhện: "Ngươi có nhớ câu hỏi một nghìn năm trước của ta không, giờ ngươi đã hiểu nó sâu sắc hơn chăng?"

Nhện nói: "Con cảm thấy trong nhân gian quý nhất vẫn là "không có được" và "đã mất đi" ạ!"

Phật bảo: "Ngươi cứ nghĩ nữa đi, ta sẽ lại tìm ngươi."

Một nghìn năm nữa lại qua, có một hôm, nổi gió lớn, gió cuốn một hạt sương đọng lên lưới nhện. Nhện nhìn giọt sương, thấy nó long lanh trong suốt sáng lấp lánh, đẹp đẽ quá, nhện có ý yêu thích. Ngày ngày nhìn thấy giọt sương nhện cũng vui, nó thấy là ngày vui sướng nhất trong suốt ba nghìn năm qua. Bỗng dưng, gió lớn lại nổi, cuốn giọt sương đi. Nhện giây khắc thấy mất mát, thấy cô đơn, thấy đớn đau.

Lúc đó Phật tới, ngài hỏi: "Nhện, một nghìn năm qua, ngươi đã suy nghĩ thêm chưa: Thế gian này cái gì quý giá nhất?"

Nhện nghĩ tới giọt sương, đáp với Phật: "Thế gian này cái quý giá nhất chính là cái không có được và cái đã mất đi."

Phật nói: "Tốt, nếu ngươi đã nhận thức như thế, ta cho ngươi một lần vào sống cõi người nhé!"

Và thế, nhện đầu thai vào một nhà quan lại, thành tiểu thư đài các, bố mẹ đặt tên cho nàng là Châu Nhi. Thoáng chốc Châu Nhi đã mười sáu, thành thiếu nữ xinh đẹp yểu điệu, duyên dáng. Hôm đó, tân Trạng Nguyên Cam Lộc đỗ đầu khoa, nhà vua quyết định mở tiệc mừng sau vườn ngự uyển.

Rất nhiều người đẹp tới yến tiệc, trong đó có Châu Nhi và Trường Phong công chúa. Trạng Nguyên trổ tài thi ca trên tiệc, nhiều tài nghệ khiến mọi thiếu nữ trong bữa tiệc đều phải lòng. Nhưng Châu Nhi không hề lo âu cũng không ghen, bởi nàng biết, chàng là mối nhân duyên mà Phật đã đưa tới dành cho nàng.

Qua vài ngày, tình cờ Châu Nhi theo mẹ lên miếu lễ Phật, cũng lúc Cam Lộc đưa mẹ tới miếu. Sau khi lễ Phật, hai vị mẫu thân ngồi nói chuyện. Châu Nhi và Cam Lộc thì tới hành lang tâm sự, Châu Nhi vui lắm, cuối cùng nàng đã có thể ở bên người nàng yêu, nhưng Cam Lộc dường như quá khách sáo.

Châu Nhi nói với Cam Lộc: "Chàng còn nhớ việc mười sáu năm trước, của con nhện trên xà miếu Quan Âm chăng?"

Cam Lộc kinh ngạc, hỏi: "Châu Nhi cô nương, cô thật xinh đẹp, ai cũng hâm mộ, nên trí tưởng tượng của cô cũng hơi quá nhiều chăng?". Nói đoạn, chàng cùng mẹ chàng đi khỏi đó.

Châu Nhi về nhà, nghĩ, Phật đã an bài mối nhân duyên này, vì sao không để cho chàng nhớ ra chuyện cũ, Cam Lộc vì sao lại không hề có cảm tình với ta? Vài ngày sau, vua có chiếu ban cho Trạng Nguyên Cam Lộc sánh duyên cùng công chúa Trường Phong, Châu Nhi được sánh duyên với thái tử Chi Thụ. Tin như sấm động giữa trời quang, nàng không hiểu vì sao Phật tàn nhẫn với nàng thế.

Châu Nhi bỏ ăn uống, nằm khô nhắm mắt nghĩ ngợi đau đớn, vài ngày sau linh hồn nàng sắp thoát khỏi thân xác, sinh mệnh thoi thóp.

Thái tử Chi Thụ biết tin, vội vàng tới, phục xuống bên giường nói với nàng: "Hôm đó, trong những cô gái giữa bữa tiệc sau vườn thượng uyển, ta vừa gặp nàng đã thấy yêu thương, ta đã khốn khổ cầu xin phụ vương để cha ta cho phép cưới nàng. Nếu như nàng chết, thì ta còn sống làm chi." Nói đoạn rút gươm tự sát.

Và giây khắc ấy Phật xuất hiện, Phật nói với linh hồn sắp lìa thể xác Châu Nhi: "Nhện, ngươi đã từng nghĩ ra, giọt sương (Cam Lộc) là do ai mang đến bên ngươi chăng? Là gió (Trường Phong) mang tới đấy, rồi gió lại mang nó đi. Cam Lộc thuộc về công chúa Trường Phong, anh ta chỉ là một khúc nhạc thêm ngắn ngủi vào sinh mệnh ngươi mà thôi.

Còn thái tử Chi Thụ chính là cái cây nhỏ trước cửa miếu Quan Âm đó, anh ta đã ngắm ngươi ba nghìn năm, yêu ngươi ba nghìn năm, nhưng ngươi chưa hề cúi xuống nhìn anh ta. Nhện, ta lại đến hỏi ngươi, thế gian này cái gì là quý giá nhất?"

Nhện nghe ra sự thật, chợt tỉnh ngộ, nàng nói với Phật: "Thế gian này cái quý nhất không phải là thứ không có được và đã mất đi, mà là hạnh phúc hiện đang nắm giữ!"

Vừa nói xong, Phật đã đi mất, linh hồn Châu Nhi quay lại thân xác, mở mắt ra, thấy thái tử Chi Thụ định tự sát, nàng vội đỡ lấy thanh kiếm...

(copy & past)

lanhtu
03-02-2009, 08:13 AM
bài này hay quá, em cũng đoán là cái đang có nhưng mà thấy con nhện cứ lặp đi lặp lại cái câu ấy nên cũng thấy đúng =)),
cách giải thích giọt sương hơi vòng vòng tý nhưng cũng hay,và có 1 cái kết cũng có hậu :)

aiki
03-02-2009, 11:55 AM
Hay lắm Sou! Dúng là cái quí nhất là những gì mình đang có chứ khg phải cái gì mình Khg có hoặc đã mất!o:) o:)

fourever
03-02-2009, 01:00 PM
... cái cây nhỏ trước cửa miếu Quan Âm đó, anh ta đã ngắm ngươi ba nghìn năm, yêu ngươi ba nghìn năm, nhưng ngươi chưa hề cúi xuống nhìn anh ta. Nhện, ta lại đến hỏi ngươi, thế gian này cái gì là quý giá nhất?"

...

(copy & past)
Ngươ`i ta co câu:
Lạy trời cho con thương người con thương
Và lạy Trời xúi người con thương
Thương con thương con thương con đời đời [-o<

Bây giơ` pha?i sư?a la?i tha`nh:
Lạy trời cho con thương người thương con
Và lạy Trời xúi con thương ngươ`i
Thương con thương ngươ`i thương con đời đời :-"

Không biêt mi`nh pha?i la` gi` ? (câu ho?i cho souxauxi #-o )
Khi co 5,6 anh đang thương mi`nh ](*,)

thevagrant
03-02-2009, 08:48 PM
Câu chuyện lý giải triết lý nhà Phật rất hay, "an nhàn với hiện tại". Theo ý em thì nên trân trọng hiện tại, nhưng phải có ước mơ, lý tưởng, sống "kiểu nhà Phật" thì xã hội khó phát triển mạnh mẽ được.

NgDaLat
03-02-2009, 09:20 PM
Theo như tôi hiểu không phải sống "kiểu nhà Phật" là "an nhàn với hiện tại" kiểu như Thevagrant nghĩ đâu. Tôi nghì là phải nhận biết rõ cái mình có trong hiện tại rồi tương lai xây dựng từ điểm hiện tai đó với cái ước mơ của mình. Hiện tại cũng là lúc phải trả nợ cho quá khứ.

Cuôc đời là chuổi tiếp nối không ngừng nhưng nếu không biết mình đang ở đâu và có gì thì tương lai là mờ mịt. Khi xác định đươc rỏ thời điễm hiện tại thì quá khứ vị lai thật rõ ràng theo luật nhân quả.

Nói chung theo tôi hiểu thì kiểu nhà Phật là "sống hiện thưc" chứ không phải là "an nhàn với hiện tại". Làm sao mà an nhàn khi tương lai mờ mịt mong trúng số.

SourGrass
03-03-2009, 01:13 PM
Câu chuyện lý giải triết lý nhà Phật rất hay, "an nhàn với hiện tại". Theo ý em thì nên trân trọng hiện tại, nhưng phải có ước mơ, lý tưởng, sống "kiểu nhà Phật" thì xã hội khó phát triển mạnh mẽ được.

Phật dạy rằng chúng ta có thể sống an lạc và hạnh phúc ngay trong giây phút hiện tại. Cái giáo pháp đó chữ Nho gọi là "hiện pháp, lạc trú", hiện pháp là giây phút hiện tại, lạc trú là sống hạnh phúc. Ngài nói rằng anh và chị có thể sống an lạc, hạnh phúc ngay trong giây phút hiện tại.(theo Thích Nhất Hạnh)

Vậy thì "khổ ải" chỉ xảy ra khi ta mơ ước cái được có trong tương lai. Nói tới mơ ước là nói tới "sân si", hễ có sân si thì ta sẽ đắm chìm trong khổ ải. Hít hơi sâu vào rồi thở ra, hãy thưởng thức hơi thở đó và nghĩ rằng mình còn sống, còn thở, đó là những khoảnh khắc sung sướng của mình... nghĩ chi tới tương lai! Mô Phật! o:) o:) o:)

NgDaLat
03-03-2009, 03:09 PM
Câu chuyện lý giải triết lý nhà Phật rất hay, "an nhàn với hiện tại". Theo ý em thì nên trân trọng hiện tại, nhưng phải có ước mơ, lý tưởng, sống "kiểu nhà Phật" thì xã hội khó phát triển mạnh mẽ được.

Phật dạy rằng chúng ta có thể sống an lạc và hạnh phúc ngay trong giây phút hiện tại. Cái giáo pháp đó chữ Nho gọi là "hiện pháp, lạc trú", hiện pháp là giây phút hiện tại, lạc trú là sống hạnh phúc. Ngài nói rằng anh và chị có thể sống an lạc, hạnh phúc ngay trong giây phút hiện tại.(theo Thích Nhất Hạnh)

Vậy thì "khổ ải" chỉ xảy ra khi ta mơ ước cái được có trong tương lai. Nói tới mơ ước là nói tới "sân si", hễ có sân si thì ta sẽ đắm chìm trong khổ ải. Hít hơi sâu vào rồi thở ra, hãy thưởng thức hơi thở đó và nghĩ rằng mình còn sống, còn thở, đó là những khoảnh khắc sung sướng của mình... nghĩ chi tới tương lai! Mô Phật! o:) o:) o:)

Theo tôi hiểu thì "hãy thưởng thức hơi thở đó và nghĩ rằng mình còn sống, còn thở, đó là những khoảnh khắc sung sướng của mình... nghĩ chi tới tương lai! Mô Phật! o:) o:) o:)" sẽ dẫn tới tình trạng con người sống không mục đích. Chỉ biết hưởng thụ trong hiện tại. Chính vì vậy nên thevagrant mới nói là "xã hội khó phát triển mạnh mẽ được".

Nghĩ tới tương lai rất nên chớ. Nghĩ chớ không phải là mơ đâu. Tương lai tốt đẹp là do hiện tại. Không mơ ước hão huyền khi hiện tại không ra gì (không nắm vững hiện tại).

Vài dòng.

thevagrant
03-03-2009, 08:42 PM
Phật giáo lập ra thiên đường địa ngục, các giới loài như ngạ quỹ, la sát... rồi luật "nhân quả" làm cho con người trở nên "an vui" trong hiên tại theo cách bị cưỡng bức trong một mức độ nào đó.

Ý mọi người thế nào ?

NgDaLat
03-03-2009, 10:11 PM
Phật giáo lập ra thiên đường địa ngục, các giới loài như ngạ quỹ, la sát... rồi luật "nhân quả" làm cho con người trở nên "an vui" trong hiên tại theo cách bị cưỡng bức trong một mức độ nào đó.

Ý mọi người thế nào ?


Hì hì

Theo tui biết thì Phật Giáo không lập ra cái gì hết. Tất cả là có sẵn theo kiểu không tự sinh ra, không mất đi, chỉ chuyễn hoá từ dạng ngày sang đạng khác. Không có khởi đầu, không kết thúc liên hồi bất tận (luân hồi)

Phật giáo "chính tông" không "cưỡng bức" bất cứ ai làm gì. Không có "tội" gì hết. Phật giáo lấy chữ "tuệ" (hiễu biết) làm đầu. Khi đã hiểu thì không ai "ngu" mà làm chuyện đó. Luật "nhân quả" là PG khám phá (discover)ra chứ không phải lập (invent) ra.

Thiên đàng địa ngục, các giới loài như ngạ quỹ, la sát v.v... còn gọi là thế giới qua các vòng luân hồi. Đó không phải là mục đích của PG. PG dạy cho ta nhận biết nó đễ "thoát" ra khỏi đó. vì vậy PG còn gọi là đạo "giải thoát"

PS: 1/ Cái này chỉ bàn chơi thôi nha. Nội quy diễn đàn hình như không nên tranh luận về chính trị tôn giáo.
2/ Kình Phât cũng có kinh thật kinh giả lung tung. Ai biết đường nào mà lần
vì du: Ông Phật hoàn toàn không phải là đấng ban phước hay giá hoạ cho ai nhưng hằng hà sa số kinh sách nói là "Phật an bài" như câu chuyện bên trên.
PG không hề nói có linh hồn gì hết nhưng nào là "hồn châu nhi" loạn xà ngầu.

thevagrant
03-04-2009, 08:56 PM
Ý em muốn nói là PG đề cập đến những vấn đề đó, kiểu như "sắc tức thị không, không tức thị sắc", có hay không cũng chẳng ai biết.

Nói qua nói lại thì đụng đến Nội quy rồi, chắc chủ đề này nên kết thúc ở đây thôi.

souxauxi
03-04-2009, 10:15 PM
Wowwwwwwwww, souauxi không ngờ mình đọc được câu chuyện nhẹ nhàng nên đem lên đây chia sẻ cùng mọi người, vậy mà cũng được thành một đề tài thư giản để mọi người có dịp nói lên điều mà tâm mọi người nghĩ. Souauxi cám ơn mọi người nhiều lắm !

Vậy mọi người cho souauxi hỏi câu này nhen:
Bạn có hiểu câu chuối cùng mà nàng Châu Nhi nói không :"Thế gian này cái quý nhất không phải là thứ không có được và đã mất đi, mà là hạnh phúc hiện đang nắm giữ !"?

cucat
03-05-2009, 02:16 AM
Thiệt là không hiểu câu của chị Sou!

Nhưng riêng CC thấy hạnh phúc là tự tạo cho mình nhiều niềm vui, tự làm và đặt ra mục tiêu cho mình phát triển và phấn đấu. Về già hưởng thụ. Cái quý giá nhất là nhận thức được con đường mình đi đến đích, và càng hạnh phúc hơn nữa là mình đi đúng đường, mà còn cao hơn nữa là chọn đường đi đúng mà ngắn nhất tới đích!

Nói nhảm quá ! Hâhhahahah

NgDaLat
03-06-2009, 09:39 AM
Bạn có hiểu câu chuối cùng mà nàng Châu Nhi nói không :"Thế gian này cái quý nhất không phải là thứ không có được và đã mất đi, mà là hạnh phúc hiện đang nắm giữ !"?

Souxauxi ui ùi

Đốí với NgDalat thì câu đó nên sửa lai là "Thế gian này cái quý nhất không phải là thứ không có được và đã mất đi, cũng không phài là hạnh phúc hiện đang nắm giữ. mà là nhân biết được cái đang có và cái không đang có."
Cái đang có là bất cứ thứ gì: hạnh phúc hay đau khổ, thành công, thất bại, binh hoạn ốm đau v.v...

Nhân biết cái mình đang có và không có là một nghệ thuật đó. Nhiều khi mình cứ tưởng mình đang có tiền trong bank nhưng khi ký check là check lủng. Tưởng người đang ôm ấp mình hàng ngày yêu thương mình nhưng một ngày đep trời nào đó về nhà chỉ thấy nhà trống trơn, mọi thứ đã bốc hơi với người thương.

Hờ hờ.

Chúc Souxauxi một ngày vui.

NgDaLat
03-06-2009, 10:07 AM
Ý em muốn nói là PG đề cập đến những vấn đề đó, kiểu như "sắc tức thị không, không tức thị sắc", có hay không cũng chẳng ai biết.

Thevagrant đã đưa ra câu này tui nghĩ nên nói rõ ý nghĩa của nó. Ngày xưa tui cũng nghe mấy thằng bạn "cụ non" thuyết nào không tức là có, có tức là không làm cái đầu ngu si của tui muốn nổ ra cũng không hiểu gì ráo. Sau này thử nghiên cứu thì thấy mấy anh Trung Quốc chơi chữ. Câu cú nói lập lờ thì ma nào mà hiểu.

Sắc: tức là bất cứ cái gì có hình có tướng
Không: tức là không cố định không trường tồn

Câu trên có nghĩa là
Bất cứ cái gì có hình có tướng thì không cố đinh, không trường tồn (có sanh có diệt là vây)
Bất cứ cái gì không cố định, không trường tồn thì nó thuộc về sắc tướng.

Nhà cửa, xe cộ, con người, tình yêu đôi lứa, v.v.. tất cả thưộc về sắc tướng

fourever
03-06-2009, 10:19 AM
...Ngày xưa tui cũng nghe mấy thằng bạn "cụ non" thuyết nào không tức là có, có tức là không làm cái đầu ngu si của tui muốn nổ ra cũng không hiểu gì ráo.

Ngày xưa mấy thằng bạn "cụ non" cu?a NgDaLat muôn noi: Đi ra đươ`ng, tan ti?nh cac cô, đươ?c tra? lơ`i CO, đương nhiên la` CO rô`i :-" Khi câu tra? lơ`i la` KHÔNG, thi` NgDaLat pha?i hiê?u, no co nghi~a la` CO :^o
Đơn gia?n như vâ?y, ma` cu~ng KHÔNG hiê?u nhê? :-k

NgDaLat
03-06-2009, 12:18 PM
Hà hà

Ba' c Fourever kính

Có mấy lần mấy cô trả nà có. Nhưng mà em "rét" quá nên nó hoá "không" thành mất tiêu à.

Hờ hờ

thevagrant
03-08-2009, 10:13 PM
Hì hì,

Ở VN có câu là "Đừng nghe những gì con gái nói , con gái nói có thành không, nói không thành có !".