Trang 1 của 4 123 ... CuốiCuối
Kết quả 1 đến 10 của 36

Chủ đề: Nhật kí Linh tinh lang tang.... tản mạn xả stress

  1. #1
    Moderator
    Ngày tham gia
    May 2006
    Bài viết
    200
    Thanks
    0
    Thanked 0 Times in 0 Posts
    mở cái này ra để ai muốn ghi gì thì ghi... tản mạn....

    Mở hàng nha.


    hehe mới đi coi Dead man's chest về, pretty funny, nhưng chưa kết thúc, còn fần 3. mà dạo này hm hm mỗi lần vô rạp chiếu film là lại có cái cảm giác đó... sucks...Đi taxi về 1 mình sao nghe bùn bùn lạnh lẽo, đêm Singapore lạnh và vắng wá, chợt nhớ lại mới thuở nào, 2 3 h sáng còn là giờ hoạt động chính của mình....... nhớ đêm giao thừa thức đến sáng chơi trò chơi lớn...nhớ đêm Sentosa ko ngủ vì......watching somebody sleeping........., nhớ những đêm thức trắng miệt mài làm cái flash card, cái card đầu tiên và cũng là cuối cùng làm cho người khác................. nhớ những đêm ko ngủ vì........ko dám ngủ, vì...............sợ giấc ngủ, sợ những cơn mơ.............................. sucks..... chả hiểu sao hồi đó mình sung sức quá, b h thức đến 1 2 h là mắt mở ko lên gùi

    2 h sáng... ngồi type nhảm và shến trong blog.........

    đau bụng.... chắc fải uống imodium wá..........

    lạnh............ and loneliness.............................

    Schade, sao có những chuyện muốn wên mà ko wên được......... lâu lâu lại flash back..........có những giấc mơ ko mong muốn, vừa ngọt ngào nhưng cũng vừa chua chát đắng cay.....Muốn ở mãi trong giấc mơ....để tự mình cuốn trôi vào wên lãng của 1 thời đã qua.........Am I living with the past? Có những chuyện đã wa, nhưng ảnh hưởng của nó vẫn mãi ở lại................Có những người chỉ lướt wa đời ta, nhưng cũng có những người bước vào đời ta và để lại đó những dấu vết sâu nặng, những vết thương ko bao h lành......................Mượn đỡ câu của LC: There's too much that even time cant erase...........

    Thôi đi ngủ.................
    I have faith in life, and life responds in kind.

  2. #2
    Guest
    Guest

    Đêm Melbourne... Trời vào đông lạnh quá, đi mấy tuần về chưa quen khí hậu khốn nạn của Melbourne...Cũng nhờ nói chuyện với anh Levan nên bớt lạnh dù là qua đường dây điện thoại, nhưng cái điện thoại lại hết pin - cúp ngang lúc 12:45 phút sáng... Trên đất nầy kiếm dăm ba thằng bạn nhậu không khó, hú 1 cái 5,10 thằng đến để xây trò khói lửa, nhưng kiếm 1 người bạn để nói chuyện võ, cùng đam mê về 1 vùng đất võ nào đó khó quá, khó cực kỳ extreme...Bao nhiêu năm luyện võ, tung hê võ như trò chơi ngoại hạng.. Nhìn lại những thằng bạn, người bạn có thể ngồi hàng giờ qua phone bàn và luận và chat về Đạt Ma, đường kiếm...cú đá thần sầu của con nhà họ Lý.. Giọt nắng hùng tâm của Okinawa, hình như chỉ có vài người trong đất Úc... Như định mệnh lạ kỳ.. toàn là dân từ dân HKD.com mà ra, trong đó có Levan, có gaututam, Aiki.

    Có lẻ Jet lag vẩn còn đâu đây....

    Gởi ai đó... Đố em biết em là ai?.. nhưng vài người bạn thân thiết ở HKD.com hay chia sẽ biết tui viết cho ai mà ha...và em nữa... biết em là ai rồi mà...

    "Rồi những đêm ta hòa giải với chính mình....
    Với hạnh phúc, với chiến tranh và với nhỏ..
    Ta đã quyết vượt qua những đèo những thác...
    Với những đêm trời lộng gió của Melbourne....."

    Khà khà.. tiếp nha...

    "Mới giận hờn mùa thu đã xa xôi
    Anh ngẩn ngơ trước cây bàng lá đỏ
    Bao tâm tư nghẹn từng sợi gió
    Mưa đọng mùa đông trên môi em

    Trong mênh mông tĩnh lặng của đêm
    Kỉ niệm chẳng chịu yên cứ tìm về nhức nhối
    Đâu hạnh phúc _ khổ đau , đâu tình yêu _ lầm lỗi
    Để một thời nông nổi hát tình ca ?

    Đi ngủ nhe... Sáng mai đi tập sớm rồi...

    Mẹ nó... Chưa tắt máy mà nó ngủ rồi... Say viết như thằng say rượu...


  3. #3
    Guest
    Guest
    Chuyện Võ...

    Đêm thứ Thứ 6 vừa qua, vẫn mệt nhoài vì giờ giấc chưa quen sau chuyến đi dài...12.16 phút giờ khuya điện thoại ré.. Tui chợt tỉnh người như một phản xạ tự nhiên chụp ngay cái điện thoại, một giọng thật nhỏ và hình như đang khóc:

    - Anh !

    - Quẩy !!! Ai đó? Ai vậy???

    - .....

    Tui cứ tưởng như "người ấy" đang ở tận tiểu bang nào đêm không ngủ được gọi điện nói chuyện trước khi đi ngủ như thường làm trong suốt thời gian qua.

    - Không nói cúp à nhe... Mai anh đi làm đó D ơi !

    Nghe có tiếng nhỏ nhẹ, chút thao thức...

    - Em là Thúy, vợ của Thìn đó, học Thái Cực Đạo chỗ của anh... ông xã em mất mấy hôm rồi, mà lu bu quá chưa liên lạc được với anh... Em mới tìm thấy điện thoại của anh trong mấy đồ tập võ...

    - Thìn mất rồi?.. Trời sao vậy?

    - Anh mới mất do chứng đau gan 4-5 năm rồi mà đi Bác sĩ không có biết.... Bác sĩ Việt Nam mình mà, mổi lần đi khám Ông Bác sĩ cứ nói "Đâu có gi đâu, chắc tại ăn không tiêu... Đi Việt Nam chơi 1 chuyến là khỏe lại ngay"... Cuối tháng trước Anh ấy đau quá đi làm không nổi, nên ráng đi thử Bác sĩ Tây gần nhà, ổng khám một hồi rồi kêu xe Ambulance chở anh Thìn vô bệnh viện luôn, anh đi rồi bỏ mẹ con em, ảnh mất 4 tuần sau đó, phải chi biết sớm thì đâu có chết bỏ mẹ con em như vậy, anh bị bứu trong gan 6 năm nay rồi....

    - Chị và các cháu cố gắng gìn giử sức khỏe?, mấy tuần qua ảnh và cháu Andy vắng mặt không đi tập, nghe tin tui giựt mình thật ! Xin chia buồn thật nhiều với Chị và các cháu...

    Người vợ nói câu cuối cùng thật bi thương:

    - Em cám ơn ông bác sĩ đã kiếm được ra bệnh của chồng em nhưng rất tiếc là đã quá trể ! Phải chỉ Ông bác sĩ Việt Nam đừng lo làm ra quá nhiều tiền khám nhiều bệnh nhân, lo cho chồng em 1 chút, thì biết đâu ảnh bây giờ còn sống, anh ấy chôn đã 2 được tuần nay rồi...

    Người bên kia đầu giây tiếng nói nhỏ dần, thao thức.. có lẽ nổi đau không làm cho chị ấy nói chuyện được nên đánh gát máy, và tôi cũng đặt điện thoại lại bàn vì không có số điện thoại của chị Thìn, gọi lại để chia buồn trong lúc quá bức xúc chưa nói hết những gì muốn nói và cũng an ủi vài câu dù biết là rất khuya.

    Cách đây 5 năm, lúc ấy tui đang đứng 1 lớp vào buổi chiều, có 1 anh Việt Nam chắc lớn hơn tôi 10-15 tuổi, bước vào với 1 đứa bé trạc khoảng 6 tuổi, nhìn tướng rất du côn bặm trợn nhưng ánh mắt anh thật vui vẽ và khề khà, anh hỏi tui 1 câu:

    - Anh Việt Nam hả anh?... Tui tên Thìn, đến xin cho thằng nhỏ con nè tập Thái Cực Đạo. Tui là bạn của thằng Khánh học Wingchun, bạn anh luôn mà... Bắt tay cái đi.

    Thấy sắp đến giờ về nên tui nói với anh Thìn

    - Anh chờ tui khoảng 10 phút nhe... Cool down 1 tí rồi tan lớp mình nói chuyện nhiều.

    Rồi hết giờ thì anh em lại nói chuyện thoải mái, tui mời anh lên văn phòng ngồi nói chuyện chơi vì khoảng 2 tiếng nữa tui có 1 lớp dạy người lớn. Anh Thìn nói chuyện rất vui vẻ, anh ấy đến vì lý do chính là muốn cho cháu Andy tập võ, anh thấy cháu đi học hay bị bạn bè Tây chọc ghẹo, nên muốn cho cháo tập võ cho có chút tự tin.

    Với giọng rặt Nam Bộ, anh kể:

    "Anh Hùng biết hôn? Tui hồi nhỏ khoái đi tập võ, nhất là cái môn Thái Cực Đạo, mổi lần đi ngang khu Hổ Xuân Hương, Quận 5, thấy mấy thằng nhỏ trạc tuổi mang đai xanh nâu đủ màu mà mê chết đi được, tui lén ông gia đi tập võ, ổng mà biết được đến sách đầu về đập liền nên tui âm thầm đi tập, phải bỏ thời gian chép bài cho mấy thằng con ông lớn nhà giàu để có chút tiền đi ghi tên, nhịn ăn sáng cả mấy tháng trong túi có chút đỉnh tiềm còm đến xin tập, ông thầy là Thiếu Úy mà vừa là nhà giáo bị động viên thấy tui hớn hở ghi tên học với đóng tiền cắc ổng hỏi liền, tui thấy ổng vui vẽ nên trả lời thiệt là dấu gia đình đi tập võ, ổng thương tình kêu tui về xin phép ba má cho phép, rồi đến tập ổng không co lấy tiền... Trời ơi !! Tui phải nhờ Bác Năm đạp xích lô trong xóm chở dùm tui đến để ông thầy thấy là ba tui chịu..."

    Thấy anh Thìn hăng say qua, tui để anh kể tiếp:

    "Vậy mà tui cũng tập đến được đai xanh thì ông già khám phá ra, ổng đánh tui 1 trận chết đi sống lại, ổng chưởi học văn học lễ không chịu học mà đi học 3 cái võ gì bậy bạ của tui gian ác Đại Hàn... Bây giờ thấy thèm tập qua nhưng tui gần 45 tuổi rồi... Tập sao cho nổi, bây giờ chỉ muốn thằng Út nó được tập cho khỏe, anh giúp tui nhe, tui muốn tập luôn nhưng lại không được. Hồi đó Ông già tui cứ nói.. Coi mấy Ông Tàu Chợ lớn, ông nào cũng mập có ông ốm nhom, đâu ông nào có giỏ cua giỏ còng gì đâu nhưng đâu có ai dám đánh mấy ổng... Ông nào cũng giàu có tiến mướn mấy chục thằng Võ Sư làm cận vệ, ai dám đánh... Mầy ráng đi học mai mốt giàu lúc đó muốn có bao nhiều thẳng theo bợ mầy không được... Học võ làm cái gì.."

    Ngày tháng qua, nhưng rồi tui cũng "dụ khị" được anh Thìn vào tập với lớp Taekwondo cho co cha có con, thằng con đánh Poomsei có nét, rất thích tập còn ông Bố Thìn hình như rất thích cái trò chơi đấm đá nhưng lại sợ đau và công việc làm chân tay nơi cơ xưởng anh đang làm có vẽ khá nặng nhọc nên có chút thiếu hăng hái. Cuộc sống nước ngoài làm cho cái tình bạn giữa 1 anh huấn luyện viên và một anh đai trắng nếu không có sự liên hệ nào khác ngoài những buổi tập thì thật sự khó cố tạo nên mối tình thật thân thiết, khi anh Thìn học lên đến đai xanh thì lại chuyển qua lớp thằng bạn người Đại Hàn nên sự liên hệ tôi với anh không có nhiều, ngoại trừ thằng Huấn luyện viên tên Kok bạn tui dạy Thìn nói là anh ấy hay có tật đau bụng vào giữa giờ tập, nhất là lúc đổ mồ hôi nhiều. Sự liên lạc phần nhiều giữa tui và Anh Thìn là sự đưa đón thằng bé con anh ấy hiện là một trong mấy thằng học trò ngoan của tui.

    Tôi bàng hoàng suy nghĩ, thương cho người bạn còn trẻ mà đã ra đi một cách đau khổ như vậy, cái thằng Bác sĩ nào mà nó bệnh hoạn như vậy không biết?, đi bao nhiêu năm tháng mà không hề biết cái mạng của con người ta đang trong mành tơ kẻ tóc, trong khi 1 ông bác sĩ khác trong vòng mấy tiếng đồng hồ lại định được bệnh, tức là đến lúc đó bệnh của anh Thìn đã quá hiển hiện ra rồi, còn vài tuần nữa là bệnh nhân phải chết, đúng là cuộc đời cái lý giải phù du khi số mạng cạn kiệt, biết sao khi chúng ta với bản thân từ hạt bụi vốn đã quá ư mong manh Trời lật sổ kêu ai nấy dạ...

    Ngày hôm qua, sau lớp học thằng bé Andy nói với tui là mẹ nó "muốn tui"....(My mum want you, wanna talk to you ! Thầy)... Nhìn chị Thìn rất lần đầu tiên với dóc giáng rất ốm yếu, gầy gò đi cùng đứa con gái lớn khoảng 17-18 tuổi. Ban đầu chưa biết nói gì nhưng chúng tôi nói chuyện rất thoải mái sau vài phút giới thiệu vì dù sao chúng tôi ít nhất đã từng nói chuyện qua điện thoại. Chị đến nói với tôi về chuyện của Anh Thìn:

    - Trước khi mất được đưa về nhà nằm, Anh Thìn có nói với em là gởi cháu Andy cho anh dạy đến khi nào anh không đi dạy nữa thì thôi, cho cháu theo học với anh.

    Và chị Thìn móc bóp ra cái gói nhỏ và vào tay tui đưa tui:

    - Anh Thìn có dặn em là đưa cho anh số tiền $350 đô tiền cái đai và cái bằng đai đen của anh Thìn mà anh lấy dùm bên Kukkiwon Korean ma anh ấy chưa trả tiền... ANh Thìn kêu em đến đưa cho anh.

    Cầm lấy tiền trong tay và tui sực nhớ ra là anh Thìn vừa thi xong cái đai đen 1 đẳng với Thầy Jon No Suk trong dịp Seminar tháng 2 vừa qua, anh ấy có đến xin tui cái giấy chứng nhận đã tập từ đai trắng lên đến đai đen và nhờ tui với tư cách là người chịu trách nhiệm xin bằng cho cả liên đoàn, gởi dùm anh lên Liên Đoàn Taekwondo Thế giới để xin lấy cái bằng của Kukkiwon ở Hán Thành, chỉ có Kukkiwon mới là có giá trị pháp lý chính thức trong môn phái Taekwondo, mà đôi lúc phải chờ gần 3 tháng mới có. Tui nhớ gặp tui lấy đơn nộp nhưng không lấy tiền vì không biết kết quả có được không, nhìn anh rất vui khi nói nên tui có hứa là sẽ cố gắng, anh còn ỉ ôi tâm sự:

    - Anh Hùng lấy cho em nhe, tuy mắc nhưng em muốn lấy nó để cho thằng con nó thấy mà học, với lại cho mình thấy cái thành quả và ước mơ ấp ủ trong 30 năm trời của đời em, đi 1 đoạn đường luyện võ, chứ đời em đến giờ chỉ có được 2 cái bằng để ăn nói với thiên hạ, đó là cái bằng lái xe và giờ là cái bằng đai đen đang xin đây, chứ cái giấy nầy em đâu có ăn hay nhậu nó được đâu....

    Tôi xin phép chị Thìn cho tui vài phút để chạy lên văn phòng lấy cái Bằng đai đen cho anh ấy, may mắn là cái bằng được gởi về cũng vài tuần nay nhưng vì anh Thìn chưa đóng tiền và không đi tập để nhận nó về, tui lấy cái đai nhất đẳng mới tin còn trong bọc của anh và cái bằng có dấu son đỏ chói trong bọc ny-lông và trao cho chị, đưa luôn số tiền cho chị Thìn... Nghĩ sao không biết tui rút và cởi luôn cái đai tui đang mang trên người cuốn lại đưa cho Chị Thìn, Chị nhìn tui ngạc nhiên không hiểu cái thằng trước mặt mình đang giở cái trò quái đảng gì đây, nhìn ánh mắt chị tui biết được điều đó, tui chậm rải thưa:

    - Chị Thìn ơi ! tui và tất cả các anh em ở đây không ai được báo tin buồn nầy để đến mà phúng điếu lần cuối cùng, thôi thì tui không có cái gì để tặng anh Thìn hết, số tiền anh ấy đóng lấy bằng Kukikiwon tui xin được đaị diện anh em tặng lại chị để lo cho các cháu, tôi sẽ lo chuyện đó vì nghĩa tử là nghĩa tận, đặt cái giấy, đặt cái bằng đai đen nầy lên bàn thờ cho ảnh vui.... Còn cái đai này của tui, tui xin chị nếu được thì chị lấy đốt trên mộ ảnh để coi như là tui bái phục ảnh, ảnh thật sự xứng đáng mang cai đai nầy hơn tui... Nhớ thắp dùm tui nén nhang, mong đây là việc cuối cùng tụi này có thể làm cho anh ấy...

    Hai mẹ con khóc thành tiếng, tôi tiễn 3 mẹ con ra về, suy nghĩ nhiều đến cái chữ "Võ" và chử "Tình"... Thiệt tình !..

    DCH thành kính tặng 1 người bạn vừa bỏ cuộc chơi lớn. Bạn ơi !

  4. #4
    Senior Member
    Ngày tham gia
    Apr 2006
    Đang ở
    hanoi
    Bài viết
    110
    Thanks
    0
    Thanked 0 Times in 0 Posts
    Anh DCH thân mến! xin chia sẻ với anh dù đang ở rất xa.Tôi đã xúc động mạnh khi đọc câu chuyện của anh.Một người cha một võ sinh và một người thầy tốt như anh.
    Một lần nữa xin chia sẻ với anh và chúc cho hương hồn bạn anh thanh thản!
    Thân

  5. #5
    Member
    Ngày tham gia
    Jun 2006
    Bài viết
    47
    Thanks
    0
    Thanked 0 Times in 0 Posts

    Biết em là người không dễ dàng để khóc, nhưng em đã khóc.

    Thật sự khó cầm được nước mắt khi đọc được chuyện này, nhất là 1 tâm sự đáng trân trọng. Cầu hương hồn anh Thìn sớm phiêu diêu nơi miền an lạc.

    Th.Th

    Em, Ngọc Diễm.

    Đừng đòi hỏi Hiepkhidao.com làm gì cho bạn, mà hãy hỏi chính bạn đã làm gì cho Hiepkhidao.com?

  6. #6
    Administrator
    Ngày tham gia
    Apr 2006
    Đang ở
    Montreal Canada
    Bài viết
    2,533
    Thanks
    134
    Thanked 156 Times in 114 Posts
    Chuyện thật là buồn! không biết nói gì hơn ngoài cái tình bạn, tình đồng môn và lương tâm của anh với anh Thìn. Mong rằng linh hồn anh ấy sẽ thoải mái ra đi nơi miền cực lạc.
    Aiki

    Pain is the best instructor, but no one wants to go to his class...
    Khg có gì nguy hiểm hơn là võ miệng

  7. #7
    Senior Member
    Ngày tham gia
    Apr 2006
    Bài viết
    129
    Thanks
    0
    Thanked 1 Time in 1 Post
    Câu chuyện buồn quá, mà giọng văn của anh dch cũng thật bi thiết. Tiếc cho anh T, tốn bao nhiêu công sức khó nhọc mới đến được vùng đất mới yên lành, một nơi có nền y khoa tiên tiến và miễn phí mà lại chết vì gặp phải lang băm. Phải chi thấy bệnh kéo dài hoài mà không thuyên giảm, anh chị T lấy thêm ý kiến vài bác sĩ khác thì đâu đến nỗi. Nhưng nói là nói vậy thôi chứ sinh tử hữu mệnh mà, biết sao hơn. Cũng an ủi rằng khi ra đi anh T đã tìm được cho cậu con trai yêu quí một ông thầy võ tận tụy làm chỗ nương tựa tinh thần, ngoài việc rèn luyện võ thuật cậu Andy chắc chắn sẽ được trợ giúp và hướng dẫn trong những lãnh vực khác nữa. Mong lắm thay.

  8. #8
    Moderator
    Ngày tham gia
    May 2006
    Bài viết
    200
    Thanks
    0
    Thanked 0 Times in 0 Posts
    Chuyện buồn quá anh DCH ơi, sáng sớm em vô đọc mà ngồi lặng người mấy phút. Mong bạn anh ra đi thanh thản và bình an.

    Thân
    I have faith in life, and life responds in kind.

  9. #9
    Senior Member
    Ngày tham gia
    May 2006
    Bài viết
    250
    Thanks
    0
    Thanked 1 Time in 1 Post
    Chúc Anh Thìn sớm phiêu diêu
    Về miền cực lạc bao điều lành bên Anh.
    Việc Đời, việc Võ, việc Tình...
    Anh dành trọn cả Đời mình đam mê
    Cúi đầu tiễn Anh ra đi!!!
    AM
    P/S: Khất biết việc muộn quá mong Anh Hùng đừng trách nha! Cầu cho vong linh Anh Thìn luôn thảnh thơi nơi cõi trên!!!
    Riêng tư ta chẳng có gì
    Xác đi "vay" Mẹ, Hồn về "mượn" Cha...
    "Biết Người biết Ta, trăm trận (bị) Đánh (mà) trăm trận (vưỡn)... Hoà!"

  10. #10
    Senior Member
    Ngày tham gia
    Apr 2006
    Bài viết
    435
    Thanks
    0
    Thanked 2 Times in 2 Posts
    Cầu chúc cho bạn của anh DCH ra đi được thanh thản!
    KCT không phải là ngón tay, cũng không phải là mặt trăng, KCT là con đường nằm giữa hai thứ đó

    http://www.khongchieuthuc.net

Trang 1 của 4 123 ... CuốiCuối

Quyền viết bài

  • Bạn Không thể gửi Chủ đề mới
  • Bạn Không thể Gửi trả lời
  • Bạn Không thể Gửi file đính kèm
  • Bạn Không thể Sửa bài viết của mình
  •