Hôm qua lang mạng chuyện võ và đạo của anh NgDalat, tui lục ra cuốn sách có tên là "Zen under moon".. ta tạm dịch là "Thiền dưới nguyệt" đi nhé, cuốn sách được coi là kinh bổn của giòng Thiền của giòng David Suzuki, của tác giả Hanneil Suzuki.

Ông này định nghĩa về chữ đạo của ổng khá lạ kỳ, ông cho rằng chữ Đ O ngoài cái nghĩa của CON ĐƯỜNG trong đạo giáo... Cái nghĩa của ĐÚNG ĐƯỜNG trong võ thuật Nhật, nó còn có 1 ý nghĩa khác "đúng hơn", nếu chữ đạo được viết bằng Hán Tự thì nó còn là chử NGUYỆT nằm trên chữ ĐÊM.. Tức Đạo là anh trăng soi đường đi tìm đạo lý làm lẽ phải... (Bác nào Hán tự giỏi check dùm em có đúng không nhe !)

Rồi có thằng cắc cớ hỏi ổng, tại sao Đ O phải đi liền với sự sáng chói, trong sáng của ban ngày ban mặt chứ sao phải là ban tối, bộ ăn trộm sao mà ban đêm... Thì ổng nói là: "Muốn vượt đạo thì kẻ vượt đạo phải u mê, khờ, tà, ác mới gọi là giác ngộ, ngày xưa Đức Phật từ bi vì biết được lối tu hành xác của mình theo Ấn Giáo Bà La Môn là sai nên mới có đạo Phật... nếu kẻ thấy mình sai thì mới đạt đạo... Chứ thằng nào giỏi quá, khôn quá thì đời nào làm nó giác ngộ cái Đạo được, xưa nào có ông tiên, Phật nào nói bây giờ mình giác ngộ (awake) đâu.."

Vậy chúng ta, các bác nếu thầy mình nông cạn, khờ khờ.. là biết mình có hy vọng được đi tỵ nạn trên thiên đàng của chữ Đạo.

Thân mến.