Trang 2 của 4 Đầu tiênĐầu tiên 1234 CuốiCuối
Kết quả 11 đến 20 của 38

Chủ đề: Võ và Đạo

  1. #11
    Administrator
    Ngày tham gia
    Apr 2006
    Bài viết
    349
    Thanks
    1
    Thanked 4 Times in 3 Posts
    Đạo là con đường, phương hướng. Người dùng con đường và phương hướng để di chuyển trong trường đời. Có người dùng theo lối nầy, có người dùng theo lối khác, thí dụ như Hắc Đạo, Bạch Đạo trong kiếm hiêp.
    Võ nằm trong từ võ thuật. Đây là khả năng để tự bảo vệ hay chế ngự đối thủ. Vì khả năng võ thuật có thể ảnh hưởng đến xã hội, do đó nó cần luật lệ để kiểm soát, thí dụ lái xe có thể gây tai nạn cho người khác, nên cần phải có bằng lái xe, muốn sử dụng súng, cần phải học qua khóa học về an toàn v .v..
    Người dạy võ, vì phải chịu trách nhiệm trực tiếp hay gián tiếp về hậu quả từ hành vi, đạo đức của võ sinh do mình đào tạo ra. Nên họ cần tạo ra các luật đệ để bảo vệ cho môn phái hay chính bản thân trước tòa án con người hay tòa án lương tâm.
    Đây là nguyên nhân chính nguyên lý Võ Sỉ Đạo hay Võ Đạo được hình thành. Đây cũng là nguyên nhân tại sao võ thuật thường hay bí truyền.
    Môn võ Aiki Jujutsu được truyền dạy rất bí mật, không phổ biến trong dân gian cả ngàn năm trước. O'sensei phá vở bức tường bí mật trên, do đó O'sensei phải đưa ra các luật như không có tranh tài, đây là võ tình thương. Ngay sau khi O'sensei qua đời, Doshu Kisshomaru giảm bớt các tập luyện về võ khí với ước muốn Aikido là một môn võ thể thao cho đại chúng có thể vì lý do trách nhiệm, ngoài ra ai muốn học thêm các kỹ thuật đặc biệt thì được truyền dạy riêng. Thí dụ seminars của thầy Saito cha, võ sinh phải ký vào các giấy tờ có lời hứa không được truyền dạy lại các kỹ thuật đặc biệt nầy (Bokken, Jo, Shuriken - không có chụp hình, quay phim, không có trên NET)

  2. #12
    vodantoc
    Guest
    Trong thời đại này học võ để làm gì là một câu hỏi lớn.Tôi không tính đến các bạn thanh niên hiếu động đi học dăm ba tháng Aikido,Karatedo...vào dịp nghỉ hè hoặc các cụ già bắt đầu tìm cách chống lại tuổi tác bằng cách tập mấy động tác dưỡng sinh.Tôi muốn nói đến những anh em đã theo đuổi Võ thuật nhiều năm thậm chí suốt đời mình.Chúng ta được gì và mất gì khi bỏ nhiều công sức như vậy cho võ thuật.Được thì các bạn cũng có thể liệt kê ra nhiều lắm nhưng mất cũng không ít đâu nhé : mất thời gian dành cho gia đình, mất nhiều công sức và trí lực cho việc tìm hiểu và luyện tập,mang tật thậm chí tàn phế,mất mạng nếu không biết giữ mình khi đấu võ,vướng vào pháp luật nếu đánh người,huyễn hoặc bản thân,lố bịch dưới con mắt của một số người......
    Phần lớn các thầy dạy Võ ở VN thường nghèo,nghiện rượu,bất mãn,bất đắc chí....Nói chung rất tội.
    Cũng là vì nhiều người tập Võ mà chẳng hiểu sâu cái đạo của Võ nên càng tập càng thấy hoang mang,mông lung không hữu ích gì.

  3. #13
    tkdkid
    Guest
    Trích dẫn Gửi bởi vodantoc
    Trong thời đại này học võ để làm gì là một câu hỏi lớn.Tôi không tính đến các bạn thanh niên hiếu động đi học dăm ba tháng Aikido,Karatedo...vào dịp nghỉ hè hoặc các cụ già bắt đầu tìm cách chống lại tuổi tác bằng cách tập mấy động tác dưỡng sinh.Tôi muốn nói đến những anh em đã theo đuổi Võ thuật nhiều năm thậm chí suốt đời mình.Chúng ta được gì và mất gì khi bỏ nhiều công sức như vậy cho võ thuật.Được thì các bạn cũng có thể liệt kê ra nhiều lắm nhưng mất cũng không ít đâu nhé : mất thời gian dành cho gia đình, mất nhiều công sức và trí lực cho việc tìm hiểu và luyện tập,mang tật thậm chí tàn phế,mất mạng nếu không biết giữ mình khi đấu võ,vướng vào pháp luật nếu đánh người,huyễn hoặc bản thân,lố bịch dưới con mắt của một số người......
    Phần lớn các thầy dạy Võ ở VN thường nghèo,nghiện rượu,bất mãn,bất đắc chí....Nói chung rất tội.
    Cũng là vì nhiều người tập Võ mà chẳng hiểu sâu cái đạo của Võ nên càng tập càng thấy hoang mang,mông lung không hữu ích gì.
    Anh bạn hơi bị bi quan đấy ! Ở đâu cũng có những ông thầy võ ăn tục nói phét, nhậu nhẹt chè chén làm chuyện bậy - Chứ cá nhân tôi may mắn thụ hưởng cả 2 dòng võ của Việt và ở nước ngoài, kể cả Nhật, Hàn Quốc tôi nhận xét rằng các Võ sư Việt Nam, tất cả các môn võ nói chung và môn Hiệp Khí Đạo nói riêng tương đối sống rất tư cách, đạo đức, có lương tâm hơn những võ sư ở các quốc gia khác tôi đã từng biết qua - Ngoại trừ chuyện nhậu nhẹt, thì do xã hội Việt Nam hiện nay ai ai, nhà nhà cũng ít nhiều tham gia ăn nhậu thì nghề nghiệp võ sư chẳng tránh khỏi được.

    Trong cuộc sống cả đời bon chen nơi trường học, trường đời và gia đình, chúng ta còn chưa thầm nhuần được chữ Đ O làm đứa con trong gia đình, làm người cho đúng nghĩa là NGƯỜI thì nói chi ở võ đường chỉ có dăm đôi tiếng thời gian trong tuần làm sao ông thầy nào giáo huấn cho được 2 cái chữ võ đạo thấm nhuần học trò cho nổi !

    Còn trường hợp Việt Nam - Chưa bao giờ cái câu "Thượng bất chính, hạ tất loạn" đúng như bây giờ !

    Thân mến.

  4. #14
    Senior Member
    Ngày tham gia
    Apr 2006
    Bài viết
    435
    Thanks
    0
    Thanked 2 Times in 2 Posts
    mất thời gian dành cho gia đình, mất nhiều công sức và trí lực cho việc tìm hiểu và luyện tập,mang tật thậm chí tàn phế,mất mạng nếu không biết giữ mình khi đấu võ,vướng vào pháp luật nếu đánh người,huyễn hoặc bản thân,lố bịch dưới con mắt của một số người......
    HUhuhu, nghĩ lại thấy cc mất nhiều thời gian vào Aikido quá! Lo học lo học thui! :sad:
    KCT không phải là ngón tay, cũng không phải là mặt trăng, KCT là con đường nằm giữa hai thứ đó

    http://www.khongchieuthuc.net

  5. #15
    vodantoc
    Guest
    những gì tôi viết ra dựa trên những thông tin có thật (không qua sách vở,báo chí, internet...)nên có thể là tôi hơi chủ quan.Nhưng sự thật rất phũ phàng.
    Ông thầy đầu tiên dạy võ cho tôi là một sỹ quan đặc công giải ngũ.Thời trẻ ông là một thanh niên cường tráng,thông minh lanh lợi (tiêu chuẩn chọn bộ đội Đặc công rất khắt khe).Sau nhiều năm chiến đấu ông trở về địa phương với nhiều vết thương và một hành trang nghèo nàn.Ông xin làm bảo vệ ở trường cấp 3 huyện.Nhưng do vết thương cũ hành hạ thường xuyên nên nhiều khi ông không hoàn thành được nhiệm vụ của mình.Nhiều đêm bị đau ông không ngủ được gần sáng mới thiếp đi vì mệt quá,lúc đó lại đến giờ vào học và ông phải đánh kẻng...Lúc đó tôi là con em dân tộc nên ở nội trú trong trường.Tôi thường theo dõi và giúp đỡ ông khi đi mua ít nước mắm,thuốc lào khi đấm lưng,xoa dầu khi ông bị trái gió trở trời toàn thân đau nhức.Khi dạy võ cho tôi nhiều khi tôi thấy ông rất day dứt,mâu thuẫn...tôi có thắc mắc thì ông nói : Bác chỉ sợ dạy võ cho cháu là lại đeo vào cháu một cái nợ suốt đời... Tôi ngạc nhiên lắm nhưng không dám hỏi nhiều.Thời gian trôi nhanh,tôi đỗ ĐH và rời làng quê lên HN học.

  6. #16
    vodantoc
    Guest
    vì sống xa nhà từ bé nên khi lên HN vào Ký túc Xá tôi nhanh chóng làm quen ngay với cuộc sống mới.Buổi tối lúc rảnh rỗi tôi ôn lại những thế võ đã học,có lần một anh khóa trên thấy tôi tập võ thì đứng lại nhìn rất lâu.Sau đó anh ấy nói : em nhanh nhẹn lắm,nhưng lối đánh của em rất ác nếu gặp kẻ yếu hơn thì em dễ hại họ lắm,còn người giỏi hơn thì buộc lòng phải đánh hiểm thì mới hạ được em.Tôi nghe anh ấy nói mà đầu óc lung mung chả hiểu sao cả,tôi mạnh dạn hỏi là có thể thử với anh vài đòn không.Anh đắn đo một lúc rồi đồng ý.Kỳ lạ thay khi vào đòn những lối tấn công liên hoàn 1,2,3...lối tay đấm chân đá đồng thời của tôi đều không phát huy được tác dụng.Thì ra anh luôn áp sát tôi,bám riết tôi không dời làm đòn của tôi không phát ra lực,không thoát đòn.Quần nhau một hồi tôi đánh hụt khá nhiều và bắt đầu thở dốc,lúc đó anh nhập nội gài chân hất tôi ngã bổ chửng.Lúc đó bị ngã rất đau nhưng tôi đã lờ mờ nhận ra rằng đòn thế dù hay ho đến mấy nhưng không thể áp dụng được nếu đối thủ luôn vận động hòa đồng với mình.
    Hôm sau tôi tìm anh để xin học võ,anh từ chối vì nói không đủ trình độ nhưng thực ra sau này anh nói là không muốn tôi đi sâu vao con đường này.Thày anh là một nhân vật võ lâm có tiếng ở Hà Nội.Sau đó ông bị đi tù 7 năm vì bị nghi có quan hệ với nhửng thế lực phản động người Hoa.
    Xin lổi tôi viết liên miên quá.Những trải nghiệm cay đắng của cuộc đời có lẽ còn rất dài và không tiện viết ra ở đây.Nếu để nói đầy đủ có lẽ cần một cuốn tiểu thuyết.
    Từ nay tôi chỉ pót những bài mang tính chuyên môn nhằm chia sẻ và trao đổi với các bạn để chúng ta cùng nhau luyện võ đúng đắn và tiết kiệm thời gian nhất.
    Thân ái

  7. #17
    Member
    Ngày tham gia
    Jun 2007
    Bài viết
    74
    Thanks
    3
    Thanked 3 Times in 2 Posts

    Xin được góp ý cùng các bạn về đề tài Võ Đạo này cho vui :

    Võ Đạo theo mình nghĩ
    Võ là võ thuật, là một trong các nghệ thuật , mục đích giúp ngườI tâp luyện nó có khả năng sinh tồn hoặc ở mức độ nghệ thuật thì là sự cảm nhận và hoà hợp con ngườI và vũ trụ là 1,
    Đạo là đạo lý, đạo lý đây hiểu theo nghĩa đạo làm ngườI tùy theo quan điểm tín ngưỡng của mỗI người.Nói chung thì là hướng đến những điều chân thật,hoàn thiện,và tốt đẹp cho mìnnh và cho mọI người,
    Trong mỗI ngườI đều có tiềm ẩn nhiều nhân cách và có thể phân làm 2 loại chính : đó là thiện và ác , sự phân loạI này cũng chỉ là ước lệ tương đối.
    Sự nổI trộI hơn của một trong 2 nhân cách trên trong mỗI ngườI tùy thuộc rất nhiều yếu tố,ví dụ như do di truyền,do hoàn cảnh sinh sống,môi trừờng xung quanh,do học tâp ,luyện tâp v..v...
    NgườI xưa có câu "Nhân chi sơ tính bản thiện",
    Bản tính sơ khai của con ngườI thì không có thiện và ác,khi khát thì tìm nước uống,khi đói thì tìm thức ăn,ngày thức , đêm ngủ ,vớI bản năng sinh tồn như các lòai sống trên hành tinh này,Tự biết kết tổ như các loài chim,dần hộI tụ lạI từng nhóm nhỏ như bộ lạc,qua nhiều ngàn ngàn năm hình thành xã hộI loài ngườI,
    Loài ngườI yếu nhất ngay cả khi so sánh vớI loài ốc sên (nếu tính tỷ lệ cơ thể và lực kéo),nhưng cũng khôn ngoan hơn trong các loài động vật hiện có trên trái đất này .
    Loài ngườI biết quan sát,học hỏI các điểm mạnh từ các loài khác ,sử dụng chúng ltrong quá trình tiến hóa, không thể bay được như chim,nhưng có thể chế tạo ra máy bay để bay,không thể bơi dướI nước như cá nhưng có thể chế tạo ra tàu bè để rong chơi hay hoạt động trên biển...
    Khi có sự va chạm vớI thú dữ ,loài ngườI nghĩ cách săn bắn,bắn giết hay lập bẫy thú dữ để sinh tồn,Cái thiện và cái ác bắt đầu nảy sinh khi con ngườI dùng các vũ khí để sinh tồn sát hạI đồng loạI.
    Võ thuật ,từ thuở sơ khai bắt nguồn từ những sự quan sát các hành động của thú dữ : vồ,chụp như hổ báo,du dây như vượn-khỉ,uốn ngườI hoặc thôi miên như rắn hổ,và rất nhiều tác động trong thiên nhiên mà con ngườI bắt chước, mô phỏng theo để hoàn thiện các động tác mà ngày nay chúng ta thấy trong các chiêu thức của nhiều môn phái võ thuật
    BởI võ thuật có thể sát thương con ngườI,rất là nguy hạI nếu những kẻ ác có được,vì vậy những ngườI sáng tạo ra các chiêu thức vớI mục đích giúp con ngườI hoàn thiện hơn trong cuộc sống ,chỉ trao cho cấc đệ tử chân truyền,các ngườI đệ tử khác trong môn phái đều được học các chiêu thức như nhau,nhưng những khẩu quyết quan trọng thì chỉ có 1 ngườI đệ tử mà chưởng môn muốn truyền đạt lại. Đó là những bí truyền trong võ thuật,và chỉ những ngườI thật sự có tính bản thiện ,sống hợp vớI đạo lý ,mớI có và hiểu được để giảI mã những bí truyền này.
    NgườI biết võ thuật học cách chế ngự tâm viên, ý mã không để bản tánh thiện vốn có bị che mờ bởI tham, sân si , để có sự sáng suốt,khôn ngoan trong cách cư xử vớI mọI ngườI,sao cho hoà thuận ,bất đắc dĩ lắm mới phảI dùng đến võ thuật để chế ngự ngườI khác.
    Mặc dù trong võ thuật có nhiều chiêu thức ,cách luyện tập để làm tăng sức mạnh ,sự nhanh nhẹn,cho ngườI tập luyện có thể trở thành cao thủ,Nhưng quyết định lựa chọn giữa thiện và ác thì lạI không tuỳ thuộc vào trình độ võ thuật cao hay thấp,không lệ thuộc vào thờI gian.mà tùy thuộc vào sự phán đoán sự việc và quyết định của mỗI ngườI khi cần, Đạo lý làm ngườI là kim chỉ nam cho ngườI tập võ khị cần sự phán đoán mà chỉ một mình ngườI này phảI chọn lựa giữa cái thiện và cái ác. Võ thuật cần có Đạo lý kèm theo,ví như cái hàm thiếc ,giây cương cần có cho 1 con ngựa.

    Tổ sư Uyeshiba , đã chỉ truyền lạI các đòn thế "hiền" cho mọI ngườI tập luyện, để tăng sức khoẻ và các ích lợI khác cho ngườI tập,chúng ta cần trân trọng đón nhận món quà của thiên nhiên ,của vũ trụ (và nếu cảm nhận sâu xa hơn thì là món quà của thựợng đế theo quan điểm của anh Fourvere) thông qua các chiêu thức của Aikido vớI lòng biết ơn,vớI sự tập luyện thường xuyên và đúng cách ,



  8. #18
    Administrator
    Ngày tham gia
    Apr 2006
    Bài viết
    730
    Thanks
    0
    Thanked 3 Times in 3 Posts
    Cám ơn các bạn đã góp ý. Bây giờ tui xin phân tích chút xíu cho vui. Chỉ cho vui thôi nhá.

    Ngày xưa tui được học Đao là con đường (the way). Ví vậy tui chĩ màng màng hiểu Hiêp Khí đạo là con đường Hiêp Khí hay là phương cách Hiêp khí. Như vậy chữ Đạo mà tui hiểu cũng không có liên quan gì đến Đao đức gì hết cũng không liên quan gì tới tôn giáo hết trơn. Con đường đó cũng chính là trường phái nghệ thuật. Cho đến môt ngày tui gặp một người. Người đó nói với tui như vầy:
    --Khi mà ta càng thương người thì võ của ta càng cao
    Nếu ai đó mà nói vời tui như vây thì tui sẽ cười vào mặt người đó liền. Đã là võ mà còn có chuyện thương với xót vô đây nà trời. Mình không đánh nó thì nó đánh mình xặc máu. Nhưng mà người phát biểu câu đó quá giỏi. Chắc giỏi cỡ O-Sensei cho nên tui cũng làm tui ghi nhân lai và suy nghĩ.

    Ngày qua ngày khi tui theo người thầy học võ. Điều đầu tiên tui nhận thấy là những gì tui tập ngược lại với những gì tui đã tâp trước. Ngày xưa tui tập manh bao bao nhiêu thì lúc đó tui tâp lai nhẹ nhàng bấy nhiêu. Ngày xưa học khi đẩy ra thì tưởng tượng như đẩy tảng đá năng. Bây giờ thi đẩy như đẩy đám mây nhẹ. Không hiểu sao tui lai ráng tập theo phương pháp đó chắc có lẽ là tui yếu quá nên học phương pháp mạnh bao không được

    Rồi không hiểu chuyên gì xảy ra người thầy đang dây tui tống cổ tui ra khỏi môn phái, không cho học nữa. Tui buồn quá mới đi tâp Aikido cho qua ngày. Khi nào rảnh thì vô web đọc các tài liêu về tôn giáo.

    Sau khi đoc kỹ kinh điển và suy gẫm. Tui lai ngạc nhiên thêm lần nữa. Tui thấy hình như những gì tui hiểu về tôn giáo không giống như tui hiểu ngày xưa. Ngày xưa tui nghĩ theo đao là sự thực hành từ bi hỷ xả (Phât giáo) hay bác ái thương người (Thiên chúa). Câu chuyện trong Phât giáo như Bồ đề Đạt Ma đối thoai Lương Võ Đế. Thư của thánh Paul nói về sự hư không làm tui giật mình

    Sau thời gian nghiên cứu tui mới nhân ra cái cốt lõi của Phât Giáo không phải là từ bi hỷ xả gì hết. Cái cốt lỏi của Phật giáo là Trí Tuệ. Cái cốt lỏi của Đao Thiên Chúa là gì. Cái cốt lõi của Thiên Chúa Giáo là Tỉnh Thức.

    Ngày xưa tui cứ tưởng đao là đao từ bi hay đạo là đao thương người. Không không Van lần Không. Khi mà Trí Tuệ không có, Tâm hồn không minh mẫn thì Từ Bi Hỷ Xả, Bác Ai Thương Người chỉ như lớp phấn son lòe loẹt của anh hề. Bóng Đèn không thể sáng nếu không có Điện. Ta có thể lấy sơn, chí màu vẻ bóng đèn đang sáng nhưng mà nó đâu thật sư sáng.
    NgDaLat
    Nhớ ơn các bậc sinh thành, dưỡng dục, dạy dỗ

  9. #19
    tyi
    Guest
    Sau thời gian nghiên cứu tui mới nhân ra cái cốt lõi của Phât Giáo không phải là từ bi hỷ xả gì hết. Cái cốt lỏi của Phật giáo là Trí Tuệ. Cái cốt lỏi của Đao Thiên Chúa là gì. Cái cốt lõi của Thiên Chúa Giáo là Tỉnh Thức.

    Ngày xưa tui cứ tưởng đao là đao từ bi hay đạo là đao thương người. Không không Van lần Không. Khi mà Trí Tuệ không có, Tâm hồn không minh mẫn thì Từ Bi Hỷ Xả, Bác Ai Thương Người chỉ như lớp phấn son lòe loẹt của anh hề. Bóng Đèn không thể sáng nếu không có Điện. Ta có thể lấy sơn, chí màu vẻ bóng đèn đang sáng nhưng mà nó đâu thật sư sáng.
    @ NgDalat: Anh có thể nói rõ hơn được không? Điều này khá là mới !
    Vd: Trí Tuệ có thể có, nhưng tâm phật thì không, có trí tuệ không có nghĩa là sẽ từ bi hay thương người. Nhiều người có Trí Tuệ, nhưng Karma của người đó lại hướng người ta theo con đường khác nữa ! :friends:

  10. #20
    Administrator
    Ngày tham gia
    Apr 2006
    Bài viết
    730
    Thanks
    0
    Thanked 3 Times in 3 Posts
    Nhưng làm sao để đat đươc Trí Tuệ. Làm sao đạt được Tĩnh Thức?

    Tâm hồn ta bình thường luôn bị tình cảm chi phối. Tai sao ta làm vây? Tai vì "thích". Tai sao ta không làm, vì "ghét". Từ bi hỷ xả hay bác ái thương người cũng là tai vì ta "thích" lên thiên đường và "mong" váo "niết bàn". Tóm lại tất cả những điều ta làm đều là không tư chủ. Làm viêc "Thiện" nhưng thành "Ác" hồi nào không hay. Nhiều người thông minh (smart) lắm nhưng rồi cũng bi lừa như thường. Trong khi mấy người khù khờ như trong truyện thằng bờm thì không dụ được

    Một người Khi không bi tình cảm chi phối thì tự động trí tuê và tỉnh thức sẽ tới. Rất khó mà dụ được người đó. Tui còn nhớ khi còn nhỏ hay nghe mấy thằng bạn dụ.
    --Mày có giỏi thì làm tao coi.
    Hay là
    --Trai vô tửu như Kỳ vô phong. Mày không uống là không đáng mặt đàn ông tí nào.

    Bây giờ nghĩ lai thật là con nít.

    Nhưng làm sao đạo cũng là võ? Khi tâp võ cũng là thực hành đạo?

    Người tập võ nhất là Aikido. Relax và thà lỏng là qua trọng nhất. Khi ta ghét và giận thì môi giựt giụt một số cơ bắp cứ co cứng lại. Tương tư như vây khi ta vui, chán, v.v Một số cơ bắp khác làm nhiêm vụ co cứng đó. Tóm lại Khi ta có tình cảm thì không thể nào hoàn toàn thà lỏng và không thể đat được đỉnh cao của võ thuật.

    Tui vẫn còn nhớ mỗi khi bắt đầu giờ tâp Aikido. Người thầy cùa tui nói:
    --Hảy xả bỏ tất cả moi chuyện trước khi vô thảm tập
    Mới đầu tui không hiểu tầm quan trọng của câu nói đó. Sau này tui mới hiểu.
    NgDaLat
    Nhớ ơn các bậc sinh thành, dưỡng dục, dạy dỗ

  11. The Following User Says Thank You to NgDaLat For This Useful Post:


Trang 2 của 4 Đầu tiênĐầu tiên 1234 CuốiCuối

Quyền viết bài

  • Bạn Không thể gửi Chủ đề mới
  • Bạn Không thể Gửi trả lời
  • Bạn Không thể Gửi file đính kèm
  • Bạn Không thể Sửa bài viết của mình
  •