Sắp tới ngày giổ tổ sư nữa rồi. Cũng đúng khoảng thời gian này vào 4 năm trước, mình đã quay lại với sân. nhớ lại thì, lúc đó chỉ với một lí do cực kì đơn giản và trẻ con. nhưng nó đã thay đổi cả cuộc sống của chính bản thân mình.

một thằng nhỏ tóc vàng, với một chiếc áo thun màu vàng, vát cái ba lô màu vàng nốt ( chi tiết này về sau bạn bè trong sân mới kể lại chứ nó cũng không biết là nó nối bật đến như vậy..) mang đai xanh 2 gạch - cái cấp đai mà lúc nó ra đi đang mang.

Và bắt đầu gần như một người mới. và không khó khăn lắm, nó đã có những người bạn, gần như là thân, rồi rất thân. Một điều khó xảy ra với một con người khó ưa và khó gần như nó... Nó đã trải qua những tháng ngày rất vui vẻ, rất vô tư. và cho đến khi.... những người bạn ấy, đã dần rời bỏ sân và đồng nghĩa với việc rời bỏ nó.

Và nó lại chơ vơ, hụt hẫng... vào đúng cái lúc nó chuẩn bị đi thi đai đen nhất đẳng. không ai chia sẽ với nó cái niềm vui mà nó có được. cái điều mà không ai - ngoài những người bạn thèm quan tâm đến.

Sự thật thì rất khó khăn để tập luyện nếu bạn không tìm được những người bạn tốt, những người cùng bạn đứng trên thảm tập, cùng di chuyển theo những bước chân của bạn, cùng ngồi lại khi cả hai đều thấm mệt... biết rằng như vậy, nhưng sao mình vẫn cảm giác cô đơn. và lúc đó, chỉ có tổ sư mà thôi. Ánh mắt nhu hòa và bác ái ấy dường như đã dõi theo những bước chân của tôi. và tôi tự tin rằng ngài sẽ không lấy làm phiền bởi một môn đồ như vậy.

"4 Năm" ... một quản thời gian không quá dài, nhưng nó sẽ có ích nếu ta không ngừng phấn đấu và kiên trì.

Và năm nay, nó quyết định hoàn thành Nhị đẳng. một phần thưởng, một mục đích, và có thể gọi cách khác là một bước đà...

Cám ơn tổ sư. con nguyện được khoác lên người mình bộ võ phục trắng ấy. con nguyện đi theo con đường của ngài chỉ dạy. và con luôn lấy làm vinh hạnh khi được mang chiếc hakama này. lâu đến khi nào con còn có thể. kính dâng ngài một nén tâm hương. Vị sáng tổ Aikido " Morihey Ueshiba"