Hầu hết những bạn tham gia diễn đàn này đều đã qua cái tuổi 27, nên mỗi người đều có những cảm nhận riêng về những gì mình đã trải nghiệm qua trong cuộc đời.

Nhưng cái mốc 72 thì chưa, đơn giản là vì chúng ta còn lâu lắm mới đến lúc đó!

Nhưng điều này hôm nay, chính xác là nhiều ngày qua, kể từ thứ 5 tuần rồi, trong tôi luôn tự hỏi: 72 tuồi mình như thế nào nhỉ? 72 tuổi mình còn gắn bó với Aikido như lúc này không? và 72 tuổi chắc mình không còn còn sức để thực hiện một đòn thế cho ra hồn? hay là chân tay không còn sức, xuôi xị, sức tàn lực kiệt !

Chắc chắn là không ! tôi tin và tôi nghĩ các bro ở đây cũng tin như vậy khi nhìn thấy Thầy Đặng Thông Phong thể hiện các đòn thế trên sân Bình Thạnh, Quận 1, Jinshin và cả các quận theo cơ số + 5 ỏ dang, Hanoi nữa trong thời gian sắp tới.

Chúng tôi, những thế hệ U 40, U30 ra làm uke cho thầy và tập luyện cứ mà thở dốc, nhưng nhìn thầy vẫn bình thường, có chăng là những giọt mồ hôi do cái nóng bức của sân tập, thế là tôi và các bro khác lại cắn răng ra tập và tập !
Tập vì hổ thẹn vì kỹ thuật còn khiêm tốn của mình !

Tập vì sự khoan dung và cái cười độ lượng của ông khi nhìn thấy những kỹ thuật chưa hòan hảo hay đúng của chúng tôi, và nhẹ nhàng chỉ bảo.

Tập vì sự nhiệt tình khi nhìn vào mắt của người thầy-của-nhiều-vị-thầy khi ông hướng dẫn đòn cho chúng tôi, và tập cũng là hòan thiện, cố gắng nhập tâm để không phụ tấm lòng của người thầy đã không màng tuồi cao, đường xa mệt mỏi, đến để chỉ điểm cho chúng tôi những kỹ thuật nhìn rất đơn giản, nhưng chỉ những nguời tập rất lâu rồi mới thấy nó quí giá và hiệu quả đến chừng nào.

Sự khai sáng có lẽ là ở đây, những cái đơn giản, nhưng thuần khiết, trái ngược hẳn với sự sơ sài và qua loa !

Nói đến đây tôi lại ước: ước gì chỉ được 1/10 công lực của một người 72 tuổi nhỉ ! Phải luyện tập thôi, để tới khi ta 72... !
:drinks: