Câu chuyện xảy ra cách đây khoảng 3 năm, được đăng trên tờ báo The People - Ấn bản của Sydney Úc, do người thật trong cuộc kể và được viết lại bởi phóng viên Eddie Chang. Có thể bạn không tin câu chuyện nầy vì tính cách huyền hoặc của nó, hoặc có thể cười vì... Chuyện ngớ ngẩn ! Nhưng cứ mời bạn nhe... Chuyện hơi dài nên đăng nhiều kỳ.
Không biết sao ngồi đánh máy cái bài nầy điện trong nhà tự động cúp 3,4 lần, khi bỏ hình lên thì HKD.COM không vào được, khi bạn đọc được dòng chữ nầy, là DCH đã mệt vô cùng với cái post nầy ! lạ quá !!!! Chưa bao giờ post cái gì khó bằng cái nầy ! Không hiểu...
Riêng tui !! Tui sợ ma nhất... Loại MA mà mấy bác gọi là MA NỮ ĐA TÌNH đó !!
Chuyện bắt đầu:
Căn nhà mới được khoảng 10 tuổi, nhìn khá mới được rao bán chỉ một tuần là có người mua và chủ mới là người di dân gốc Hoa Lục. Gia đình gồm vợ chồng và hai con một trai, một gái. Đứa con gái lớn 7 tuổi, thằng em 5 tuổi. Căn nhà sơn mầu vành nhạt, mái ngói đen, Máng nước, khung cửa và hàng rào cũng màu đen. Phía sau nhà có hai cây liễu với những cành dài như đuôi ngựa, có những cành rũ lê đến tận đất. Khoảng đất phía góc sân xây một hòn non bộ. Nước từ hòn giả sơn chảy róc rách ngày đêm. Những đêm gió lớn, âm thanh rào rạt của đám liễu rũ cộng với tiếng nước chảy của hòn non bộ kiều Nhật nghe buồn làm sao. Nhất là những đêm tối trời, người lối xóm đi qua, nghe thấy những âm thanh như những lời than thở phát ra từ phía sau nhà.
Nghe đồn rằng hồi xưa căn nhà là một Dojo môn Hiệp Khí Đạo của một Ông thầy người Nhật, Ông ấy chết sau một tai nạn thảm khốc khi về Nhật thăm gia đình và lúc đó tại Úc gia đình ông ở căn nhà phiá sau võ đường cũng gặp phài chuyện không may gì đó, nhiều người cho rằng võ đường này có ma vì ông Thầy Nhật đã chết và gia đình ông biến mất rồi nên không ai chăm sóc, cùng căn võ đường được xây cất kiều thuần túy của Nhật đã được giải tán từ lâu. Căn Dojo bỏ hoang từ lâu nhưng nhân lúc giá nhà cửa lên cao, các nhà đầu tư mua nhanh tay mua lại chỗ đất này, xây nhà đem bán lấy lời. Hai cây liễu sau nhà rất đẹp. Vì là cây đã sống lâu năm nên Hội đồng thành phố không cho phép đốn, vả lại chính hai cây đó tạo thành bức phông màu xanh lá mạ non, với những sọc dọc, làm căn nhà nổi bật. Thoạt nhìn tổng thể căn nhà ai cũng phải khen thầm, người vẽ căn nhà có cặp mắt rất nghệ thuật.
Lô đất cao đổ ra phía trước, nên cái nhà xe lớn được xây ở phía dưới. Nhìn vào căn nhà người ta cứ nghĩ đó là căn nhà hai tầng. Thật sự nhà xe một nửa phía sau ăn sâu vào trong lòng đất. Ở trong nhà người ta có thể xuống nhà xe bằng cái cầu thang từ phía nhà ăn. Nhà xe giống như cái hầm, vì ngoài cửa cuốn, không có bất cứ một cửa sổ nào Không khí trong nhà xe lúc nào cũng ẩm thấp, lành lạnh.
Người chủ mới tên Joe Hao, mua căn nhà mới giá rẻ không ngờ. Ông ta trả giá thấp hơn giá nêu trên bảng tới 15%, ông trả chơi cho vui, ai ngờ người ta bán thiệt. Giấy tờ, thủ tục sang tên nhanh kỷ lục. Làm như nếu chậm người mua đổi ý, chỉ có 4 tuần lễ là dọn vào được.
Ngày dọn vào người ta thấy Joe Hao cúng heo quay, một số bạn bè được mời tới ăn tân gia. Khách tới dự xem nhà ai cũng khen "chủ nhà thật may mắn mua được nhà đẹp, giá hời". Những chai rượu được khui ra, những ly bia được được nâng lên chúc mừng gia chủ an khang thịnh vượng. Không khí vui vẻ cho đến nửa đêm mới thôi khi bạn bè ra về, chủ nhà bỏ mặc những bừa bãi của buổi tiệc chúc mừng, đi nghỉ sớm. Men rượu làm ông mệt mỏi và buồn ngủ, ông vào phòng lên giường ngủ lúc nào không haỵ Trong giấc ngủ Joe Hao mơ thấy có người đàn bà Nhật ngồi gục đầu khóc ở gốc cây liễu sau nhà. Ước chừng người đàn bà tuổi chừng 30, mặc bộ đồ Kimono trắng toát. Ông tới gần người đó và hỏi "tại sao bà lại ngồi khóc ở đâỷ" Người đàn bà nghe hỏi không trả lời nhưng ngẩng nhìn ông với gương mặt đầy máu. Ông sợ quá hét to lên và tỉnh dậy mồ hôi đầy người. Ngoài kia vợ ông và hai cô em họ đang thu dọn chén bát. Giấc mơ khủng khiếp làm ông toát mồ hôi, ông lật đật ra khỏi phòng. Ông mở cửa ra phía cây liễu như muốn xác định một điều trong giấc mợ Đèn điện sân sau vẫn còn sáng, ông tới gốc liễu, một tảng đá trắng phủ rêu xanh dựng sát gốc, mục đích của nó là trang điểm cho cái "landscape" rất Nhật thêm phần tự nhiên. Nhưng thoạt nhìn ông thấy tảng đá có hình dáng người đàn bà đang ngồi gục đầu như hệt người phụ nữ trong giấc mơ. Đặc biệt màu sắc tảng đá trắng nhạt chứa nặng âm khí. Ông cúi xuống dùng hai tay đẩy tảng đá. Tảng đá bị đẩy lật qua một bên. Một con nhái nhỏ màu trắng đang nằm dưới tảng đá, thấy bị động phóng mình nhảy ra và nhanh biến mất vào phía chân bờ rào. Ông chủ nhà mới thật sự giật mình, người ông nổi gai ốc. Đêm mùa hè, cái nóng vẫn còn bao phủ, vậy mà ông cảm thấy toàn thân lạnh toát, mồ hôi chảy ra từng giọt trên má và trán ông. Ông im lặng trở vào nhà đi đến bàn thờ đốt nhang thờ Quan Công và Thiên Hậu như hầu hết các người Tàu tại Úc vẫn thờ cúng... Ông thầm khấn vái.
Những ngày tháng qua đi không có chuyện gì, giấc mơ đêm đầu tiên vào nhà mới ông không nói với bất kỳ một ai. Bất ngờ một buổi chiều như thường lệ, ông ngồi bên thằng con trai giúp nó làm bàị Ông vô tình thấy nó vẽ một bức tranh, trong bức tranh nó vẽ cây liễu, gốc liễu là một tảng đá. Điều đặc biệt là ngay bên tảng đá nó vẽ một con nhái trắng. Ông hỏi nó ai chỉ nó vẽ bức tranh này thằng bé trả lời tỉnh bơ "No one...No one Daddy, đâu có cái gì đâu bố !!!"
Nó chỉ tay vào cây liễu rồi tiếp tục "This is big tree, big rock and little frog". (Đây là cái cây lớn, đá lớn và con cóc nhỏ) Ông thấy hình như cái nhà này có gì không ổn. Nhưng không muốn vợ con sợ hãi, ông âm thầm theo dõi .
Ông đi chợ Flemington vào những sáng thứ Bảỵ Thường cả gia đình cùng đi nhưng có một lần ông còn nhớ rõ, hôm ấy trời mưa, tuy không mưa lớn, nhưng có thể làm ướt áo khách bộ hành. Ông không mang hai trẻ theo, sợ chúng bị trúng mưa. Khi trở về nhà ông không thấy hai đứa đâu, sau đó tìm thấy chúng đang chơi dưới nhà xe. Tuy đèn không bật sáng, nhưng những ánh sáng từ phía roller door chiếu vào không đến nỗi tối lắm. Ông thấy hai đứa đang dùng phấn vẽ lên tường. Một lần nữa ông giựt mình khi nhìn thấy bức tranh hai đứa vẽ. Nội dung bức tranh giống như bức tranh thằng bé vẽ hôm nào. Có chuyện khác bên cạnh tảng đá chúng vẽ tới 2 con nhái, một con màu trắng và một con màu nâu. Vừa thấy ông hai đứa cười lớn và chạy lên nhà. Ông hết nhìn bức tranh, nhìn hai đứa rồi lại nhìn ra cửa nhà xe suy nghĩ.
Ông Joe Hao có phần hùn tại công ty xuất nhập cảng thực phẩm, vợ ông giúp việc cho một nhà hàng. Công việc đưa rước hai đứa con được chia ra, vợ ông đưa chúng đi học ban sáng và ông đón tụi nhỏ về ban chiều. Một hôm đón chúng từ trường học, ông thấy thằng nhỏ ôm bên mình một cây súng nhựa bắn nước to tổ bố. Ông hỏi súng ở đâu, nó nói súng của bạn, nó không chơi nữa nên cho. Ông khuyên con không nên chơi đồ chơi chiến tranh. Mỗi lần nhìn thấy súng ống, ông lại sợ, vì nó làm ông nhớ lại cái ngày kinh hoàng ở Hoa Lục. Cái ngày mà bố mẹ ông bị tụi Hồng vệ binh bắt, chúng đội lên đầu ông bà cái nón giấy viết hàng chữ: "Kẻ thù nhân dân", chúng dắt ông bà đi diễu trên đường phố và cuối cùng chúng bắn chết hai người trước mặt ông. Cái hình ảnh bố mẹ ông dẫy chết trên vũng máu, không bao giờ phai trong tiềm thức. Nên trong giấc mơ người đàn bà mặt đầy máu làm ông sợ hãi. Cũng vì lý do đó mà ông ghét súng đạn.
Từ hôm thằng nhỏ mang súng về nhà chơi, ông thấy nó cứ đuổi theo chị nó vừa xịt nước vừa kêu "I''ll kill you" (Em sẽ giết chị) ông bực mình giựt lấy cây súng đập nát và vụt vào thùng rác. Thằng nhỏ khóc thét, rồi nằm lăn xuống đất ăn va.. Ngay chiều hôm đó ông khám phá thêm một chuyện. Bức tranh trong nhà xe nó vẽ thêm một người cầm súng đang bắn 2 con nhái .
Mùa Đông năm đó thật lạnh, lạnh đến nỗi ống nước tưới cây để ngoài vườn cứng ngắc, nước trong ống còn lại đóng thành nước đá. Người ta bẻ gẫy nó như bẻ một cây gỗ mục. Cây liễu trụi lá, trơ cành rũ xuống trông thật ảo não. Cây bông ngọc lan ông trồng từ hồi mua nhà bị lạnh quá lá khô như bị cháỵ Ngoài phố vắng người, thỉnh thoảng một vài khách bộ hành khoác áo da dầy cộm, đầu đội mũ len, cổ quấn khăn quàng, bước đi vội vàng như chạy trốn. Hơi thở như những làn khói nói lên cái lạnh buốt giá của mùa Đông. Thằng nhỏ bị cúm, nó phải ở nhà một mình. Lúc Joe Hao về không thấy nó trong phòng, tìm khắp nơi thấy nó nằm run trên cái xa lông cũ rách trong nhà xe.
Người nó nóng hực, mặt đỏ bừng như uống rượụ ông ẵm nó lên, nó dẫy nẩy: "con không đi, con muốn ở với mẹ" nó giơ tay chỉ vào tấm tranh vẽ trên tường "mẹ con kìa". Vợ Joe Hao ôm lấy con: "mẹ đây mà con". Nó cố gào lên "không mẹ con kia kìa". Hai người vội vàng mang thằng nhỏ đi nhà thương. Thằng nhỏ nằm nhà thương một tuần mới về.
(Còn tiếp).