Trang 2 của 3 Đầu tiênĐầu tiên 123 CuốiCuối
Kết quả 11 đến 20 của 26

Chủ đề: CHUYỆN MA - AIKIDO DOJO SYDNEY ! AUSTRALIA.

  1. #11
    Guest
    Guest
    (Tiếp theo)

    Người chủ thứ 1 cho biết cái gốc cây liễu, chính là nơi chôn vùi xác người thiếu phụ kém may mắn năm xưa. Nghe người ta nói nạn nhân bị bắn chết vì vấn đề tình cảm. Trong biến cố đó còn có một nạn nhân nữa bị bắn cùng thời gian, nhưng khi đem tới nhà thương mới mất. Kẻ giết người sau đó bị bại lộ, hắn bị bắt và tự vẫn trong tù. Sau thảm trạng ấy, cứ những đêm tối trời, có gió thổi mạnh, hồn ma người thiếu phụ về ngồi dưới gốc gây khóc lóc thảm thiết. Chính người chủ thứ 1 đã gặp nhiều lần. Đặc biệt hồn ma chỉ hiện ra với người đàn ông ở trong nhà để cầu cứu và thích xuất hiện nô đùa với trẻ nhỏ trong nhà. Lần cuối cùng ông liên hệ đến chuyện nầy chính là những lá thư của một cô nhi viện được đăng trên báo, ông theo dõi vì nó có ít nhiều liên hệ đến căn nhà mình ở.

    Nắm được một số dữ liệụ Joe Hao và mọi người tìm tới cô nhi viện cách nhà ông ở khoảng 30 cây số. Nơi hai đứa trẻ được gởi tới chăm sóc, hầu hết các dì phước biết hai đứa trẻ đều qua đời. Dì phước cao tuổi nhất ở đây cũng chỉ nghe nói về chuyện này chứ không hề biết mặt hai đứa bé, dì phước giúp mọi người tìm đến thư viện, nơi cất giữ tài liệu, hồ sơ cá nhân của trẻ mồ côi. Sau một hồi tìm kiếm, họ thấy có một tập hồ sơ, nhưng lại có 2 lý lịch khác biệt, một trai và một gái người Úc gốc Nhật. So sánh thời gian và tuổi tác. Họ xác định đúng là hai trẻ họ đang tìm kiếm. Nhưng hai trẻ này chỉ lưu lại nhà trường một năm sau đó được chuyển đến tiểu bang khác ở với cha mẹ nuôi người Hy Lạp ở cùng tiểu Bang.

    Cuối cùng với quyết tâm, và lòng thương người của một người Á Châu, bằng cách gởi 2 đứa con cho người bạn gốc Hoa gần nhà, vợ chồng Joe Hao bỏ cả 2 ngày nghỉ cuối tuần tìm tới gia đình ông bà nuôi hai trẻ được Cô nhi viện cho biết. Mai mắn là địa chỉ vẫn như vậy không hề thay đổi, họ gặp bà cụ, bà cụ tuổi khoảng 90 ngoài, bà đã lẫn không còn nhớ, ai hỏi gì bà cũng gật đầu đồng ý mà không trả lời được.

    Trong lúc thất vọng nhất và chuẩn bị ra về thì có tiếng xe đậu trước cửa. Một người đàn bà Á Đông chừng 40 bước ra, tay ôm, tay xách những túi đồ ăn, chứng tỏ bà vừa đi shop về. Bà tỏ vẻ ngạc nhiên khi thấy có nhiều người lạ trong nhà, nhất là những người lạ lại là người tóc đen. Giữ lịch sự bà chào mọi người và tự giới thiệu mình là chủ nhà, và giới thiệu người đàn bà Âu châu trong nhà là mẹ của mình. Người đàn bà trung niên cho biết tên là Ann Katoke, qua một vài câu xã giao, họ trở nên gần gũi, cởi mở. Ann Katoke là người Nhật nhưng bà nói tiếng Nhật không được rành lắm vì bà ít có dịp nói tiếng Nhật với người Nhật nào trong mấy chục năm qua ngoài trừ 1 lần về đi du lịch tại Tokyo. Bà không nói tiếng Nhật từ hồi 6 tuổi, khi hỏi về mẹ, bà tỏ vẻ buồn. Bà đứng dậy vào phòng mang ra cho họ một bức hình nhỏ, bức hình chụp bán thân một thiếu nữ rất trẻ và đẹp. Ann đưa hình cho mọi người xem và nói "đây là mẹ tôi, bà chết lúc tôi còn nhỏ". Joe Hảo giật mình khi nhìn thấy tấm hình đó, ngươì trong hình giống hệt người thiếu phụ trong giấc mơ hôm nào, quả thật Ann giống mẹ, mập hơn một chút. Khi hỏi tại sao mẹ chết, Ann trả lời: "bà bị người ta bắn". Ann không biết và không nhớ tại sao bị bắn. Joe Hao hỏi Ann muốn tìm hiểu chi tiết về chuyện này không. Ann gật đầu, hoàn cảnh Ann hiện nay không có chồng và sống với bố mẹ nuôi. Ông bố nuôi chết cách đây 3 năm. Ann còn người em trai có vợ và có 2 con, một trai, một gái. Đứa trai học đại học luật, đứa con gái năm nay thi tốt nghiệp phổ thông. Tụi nó ở cách xa Ann khoảng 15 phút lái xe.

    Ann nhận lời đi theo bọn Joe về Sydney để tìm hiểu về mẹ, luôn tiện ghé lại thăm trường cô nhi mà ngày xưa cô ở qua để cám ơn và ôn lại những kỹ niệm một nơi mà cô từng được sinh sống qua. Trên đường đi Ann cố nhớ về mẹ, nhưng không thể thông suốt. Cô chỉ tưởng tượng mẹ mình đẹp, hiền hậu, yêu thương chị em cô hết mình. Cô lại tưởng tượng về bố. Bố cô phải là người đàn ông to lớn, can đảm, giỏi võ, lúc nào cũng lo lắng cho gia đình. Hình ảnh mẹ thì cô thấy đậm nét, cô thật sự không nhớ rõ về người cha cho lắm chỉ bằng cách tưởng tượng khuôn mặt thằng em và cô ghép lại ra hình của ba cô một cách đầy gượng ép, chấp vá. Cô cũng muốn cơ hội này tìm hiểu sự thật, cô vẫn biết đó là sự thật phũ phàng đã xảy ra cho gia đình cha mẹ cô.

    Tất cả mọi người ghé vào cô nhi viện trước, vì trường nằm trên đường về Sydneỵ Dì phước nghe tin có một người học trò ngày xưa về thăm thì mừng lắm, Dì cũng muốn thấy mặt Ann, muốn chia sẻ với cô vài điều mà hôm qua bà vửa nghĩ ra. Mấy đêm nay dì luôn cầu nguyện cho hai chị em Ann, người mà dì chưa gặp. Vừa thấy Ann dì cảm nhận như quen đã lâu, từ Ann phát ra cái chân thành, thu hút người đối diện. Dì phước ôm lấy Ann "ôi đứa con tội nghiệp của dì". Ann cảm động, cả hai đều rơi nước mắt. Dì phước mời tất cả mọi người dùng cơm trưa. Sau bữa cơm dì đưa Ann và mọi người đi tham quan mọi nơi trong trường, dì cũng không quên đưa Ann tới thăm căn phòng khi xưa Ann từng ở. Sở dĩ dì trở nên thân thiện với Ann, vì từ bữa nhóm người Joe Hao tới hỏi về chị em Ann. Dì dành nhiều thì giờ tìm hiểu và gom góp tất cả tài liệu có được về hai chị em Ann. Dì hy vọng sẽ có một ngày Ann tới thăm trường và dì sẽ trao tận tay những tài liệu ấy cho nàng. Vì nàng chính là sở hữu chủ.

    Ann nhận được một bì thư to dầy cộm từ tay dì phước. Mọi người từ giã dì phước, nhà trường ra về, ai cũng nóng lòng được biết trong bì thư đó có những gì. Ngồi trong xe, Ann cứ ôm chặt lấy bì thư như ôm một món báu vật. Nàng nhắm mắt lại, nhưng hai hàng lệ tuôn trào. Mọi người đều im lặng tôn trọng cái giây phút thiêng liêng ấy. Vợ chồng Joe Hao hiếu khách mời đưa Ann về nhà mình ở như 1 người bạn thân đến viếng Sydney, nhân tiện 2 vợ chồng cũng muốn lấy vài ngày phép vì quá mệt mỏi với những chuyện đã xảy ra trong mấy tháng nay.


    (Còn tiếp)

  2. #12
    psi_ops2001
    Guest
    trùi nhìn cái DOJO củ rợn cả người, tôi nghiệp quá:blink:

  3. #13
    Guest
    Guest
    Trích dẫn Gửi bởi psi_ops2001
    trùi nhìn cái DOJO củ rợn cả người, tôi nghiệp quá:blink:
    Chú Út !! :danger:

    Cái thằng đánh máy đau cả tay luôn không đi tội nghiệp mà đi tội nghiệp con ma:funny: :funny: Đúng là chuyện ma...

    Thân mến. :friends:

  4. #14
    QQuan
    Guest
    Hihi, vậy anh DCH ráng chịu đau thêm 1 tẹo để post nốt cái truyện ma này nghen, hay lắm :no1: :laugh:

  5. #15
    psi_ops2001
    Guest
    ủa :
    Trích dẫn Gửi bởi psi ops
    ...tôi nghiệp quá
    Em nhớ là em đâu có đánh 3 chứ này đâu ta:funny:
    Đợi anh DCH chép hết truyện rùi psi copy về làm kỉ vật thôi ! truyện hay quá:bigsmile:

  6. #16
    Member
    Ngày tham gia
    Aug 2006
    Bài viết
    67
    Thanks
    0
    Thanked 0 Times in 0 Posts
    Em nghe nói các võ đương tuy thường ngày mọi người tập luyên rất khí thế nhưng cũng là nơi có đủ âm khí cho các cô hồn vất vưỡn ghé vào. Có lẽ vì vậy mà thầy em không bao giờ quên việc cúng kiến vào các dịp như 15/7 hay Tết...:funny:

    "...Xưa nay nhân giả là vô địch.
    Lọ phải khư khư thích chiến tranh."

  7. #17
    Member
    Ngày tham gia
    Aug 2006
    Bài viết
    67
    Thanks
    0
    Thanked 0 Times in 0 Posts
    Chắc Dojo của mọi người cũng vậy phải không?:bigsmile:

    "...Xưa nay nhân giả là vô địch.
    Lọ phải khư khư thích chiến tranh."

  8. #18
    Guest
    Guest
    Trích dẫn Gửi bởi claude.huynh
    Chắc Dojo của mọi người cũng vậy phải không?:bigsmile:
    Các bạn có biết câu chuyện ma ở nhà thờ Shinto tại làng OAWA không vậy? nơi mà người ta tin là có một hồn ma của O-Sensei không?, nhiều lần tui tính post lên nhưng sợ các bác chưởi, vì nó huyền hoặc dị đoan ngại ghê...

    Trong giới Aikido Nhật nhiều người biết đến huyền thoại nầy, và họ rất tin đó các bạn. Hình nhu trong 1 bài về Seminar của Thầy Yamada ở US, thầy có kể chuyện nầy cho vui với các học trò.

    Thân mến:friends: :friends:

  9. #19
    psi_ops2001
    Guest
    ui ! truyện ma o-sensei đang hot với psi đây !! ma nào chứ thần tượng 0-sensei là quá tuyệt :ieek: :bigsmile:

  10. #20
    Senior Member
    Ngày tham gia
    May 2006
    Bài viết
    102
    Thanks
    0
    Thanked 0 Times in 0 Posts
    woa!truyện càng đọc càng hay!ngôi Dojo ngày xưa có gì đó thu hút cam wá!thích nhìn tấm chụp Dojo hơn là tấm ngôi nhà sau này,ko hiểu nổi!:upset:

Trang 2 của 3 Đầu tiênĐầu tiên 123 CuốiCuối

Quyền viết bài

  • Bạn Không thể gửi Chủ đề mới
  • Bạn Không thể Gửi trả lời
  • Bạn Không thể Gửi file đính kèm
  • Bạn Không thể Sửa bài viết của mình
  •