Kết quả 1 đến 1 của 1

Chủ đề: Phỏng vấn Piotr Masztalerz từ Wroclaw Aikikai

  1. #1
    Administrator
    Ngày tham gia
    Jun 2012
    Bài viết
    75
    Thanks
    24
    Thanked 74 Times in 41 Posts

    Phỏng vấn Piotr Masztalerz từ Wroclaw Aikikai

    Piotr Masztalerz học Aikido từ năm 1988. Ông là 6 Đăng Aikido Birankai Shidoin ở Ba Lan. Đối với những ai chưa từng biết, Birankai là một tổ chức của những người tập luyện Aikido và các Dojo thành lập bởi T.K. Chiba Shihan, hướng đến sự rèn luyện thông qua chế độ luyện tập nghiêm khắc, tôi luyện bằng sự tôn trọng lẫn nhau và cam kết không ngừng theo đuổi môn võ.
    Đầu tiên, thầy sinh ra năm nào và ở đâu?
    Tôi sinh năm 1971 ở Wrocław, Ba Lan. Tôi vẫn sống và dạy ở đây.
    Làm thế nào thầy biết về Aikido và thấy đến với lớp Aikido lần đầu tiên khi nào? Có điều gì khiến thầy gắn bó với Aikido?
    Đó là năm 1988. Tôi đọc được một bài viết về Aikido trên một tạp chí. Đồng thời tôi đang học taekwondo và karate có thể khoảng 2,3 năm. Nếu tôi nhớ chính xác, tôi bị cuốn hút bởi quan niệm bất đối kháng ở Aikido. Tôi khá tín ngưỡng khi còn là thiếu niên và tìm kiếm một môn võ ít bạo lực hơn. Cộng đồng Aikido thật tuyệt vời – chúng tôi đều trẻ, và có nhiều thời gian tuyệt vời với nhau.
    Qua 30 năm luyện tập động lực của tôi đã thay đổi nhiều lần.
    1.jpg
    Những khó khăn nào thầy phải đối diện trong suốt khoảng thời gian thầy bắt đầu?
    Chúng tôi đều mới, thậm chí là các thầy. Ba Lan lúc đó còn nghèo, chúng tôi không có tiền để đi đây đi đó. Lúc đó Dojo lớn và tôi bắt đầu dạy quá sớm. Lúc đó tôi có thể mới 19 tuổi và mỗi lớp khoảng 60-80 người. Bây giờ khó mà có được con số người luyện tập đó nhưng thời đó là như vậy. Thật khó để vừa giữ mình khiêm tốn vừa liên tục học hỏi cùng lúc. Tôi đã chưa sẵn sàng cho việc đó.
    Như tôi biết thầy có bằng cấp môn sử. Việc học sẽ chiếm một phần thời gian của thầy. Thầy có làm cái gì khác ngoài Aikido và giáo dục như một công việc hay là cái gì đó không?
    Tôi phải mất thời gian dài mới có thể trở thành một người thầy toàn thời gian. Tôi là giáo viên sử nhưng tôi chưa bao giờ dạy sử. Tôi dạy Aikido ở 2 trường Đại học trong 15 năm và cần có bằng cấp giáo viên để có thể dạy Aikido. Để hỗ trợ cho việc tập luyện tôi đã phải làm nhiều việc kỳ quặc trong nhiều năm. Tôi làm việc ở hiệu sách, nấu ăn khi ở London, làm xây dựng khi ở Chicago. Rồi tôi bắt đầu dạy Aikido cho trẻ em và cuối cùng cũng có thể có đủ tiền để đi đây đó với Aikido và làm Aikido chuyên nghiệp. Chúng tôi như những kẻ chột dắt những người mù. Chúng tôi rất cần một người thầy.

    Thầy mất bao nhiêu thời gian để lấy được Shodan và nó có ý nghĩa như thế nào với thầy?
    7 hay 8 năm. Tôi thi Shodan với Shoji Seki Shihan trong một seminar lớn ở Warsaw. Tôi không nhớ mấy, tôi thực sự lo lắng và có thể khá tệ khi đó.
    Trong văn hóa phương Tây, đai đen hầu như có ý nghĩa to lớn. Ở Nhật Shodan có nghĩa mình mới bắt đầu. Nên việc nhiều người dừng luyện tập sau Shodan là điều phổ biến. Shodan như mục đích mà họ đã đạt được.
    Tôi tin rằng một học viên nghiêm túc cần phải đạt được Shodan thì lúc đó người thầy mới xem học viên đó nghiêm túc, người học viên đó mới được để ý – mới có thể bắt đầu học từ thầy (lời người dịch: nguyên văn là mới bắt đầu có thể đánh cắp kiến thức từ thầy). Nếu chỉ quan tâm tới việc trở thành đai đen có thể là một cái bẫy.
    2.jpg
    Những thầy nào đã chấm thi cho thầy?
    Sugawara Sensei chấm tôi Nidan. Những dojo theo hệ thống Aikikai ở Ba Lan không có thầy nào là người Nhật. Chúng tôi thường sử dụng các seminar lớn để thi trước mặt nhiều thầy. Rồi chúng tôi bắt đầu gần gũi hơn với Birankai, Kỳ thi sandan của tôi, nếu tôi nhớ rõ, diễn ra trước một nhóm hội đồng Liên Đoàn Aikido Ba Lan và Birankai. Sau đó tất cả các kỳ kiểm tra và thăng cấp của tôi đều từ các shihan của Birankai và lời chúc từ thầy Chiba.
    Thầy mất bao nhiêu năm làm uchideshi hết tổng cộng và ở đâu?
    Uchideshi nghĩa là nội đệ tử. Nó giống như là giấc mơ cho một võ sĩ trẻ. Anh sẽ đến một thành phố khác hay nước khác và gõ cánh cửa gỗ của tu viện xin vào ở để học từ người thầy ở đó. Trong thực tế, uchideshi thời hiện đại thì rất phức tạp và ít thần bí hơn rất nhiều. Sự thật là – việc tìm kiếm một người thầy mất nhiều thời gian và công sức hơn là việc học từ người thầy đó.
    Khi tôi mới 25 tuổi tôi dành gần một năm để học với Kanetsuka Shihan ở London. Thầy không có chương trình uchideshi và tôi phải làm việc và sinh sống bất hợp pháp ở UK. Đó không phải là điều tôi đã nghĩ, tôi chỉ muốn tập trung vào Aikido mà thôi.
    Trải nghiệm đầu tiên với chương trình uchideshi là ở Pháp với Gabriel Valibouse Shihan người đã chuẩn bị cho tôi trở thành uchideshi với T. K. Chiba Shihan ở San Diego. Tôi trải qua 5 tuần ở Strasbourg Aikikai, Pháp.
    Khi cuối cùng tôi có được visa Mỹ vào năm 2001 tôi bắt đầu đến Dojo của thầy Chiba. Bởi vì visa có giới hạn, tôi phải đến đó trong vài năm, mỗi lần tôi ở lại vài tháng. Tôi có một Dojo lớn, hoạt động bán thời gian ở Ba Lan vào thời gian này và sau 5 năm thường xuyên đến San Diego để làm uchideshi trong nhiều khoảng thời gian ngắn dài, thầy Chiba bảo tôi không nên đến nữa và tập trung vào việc giảng dạy. Thầy biết rằng vài người trở nên nghiện trải nghiệm đó và việc làm uchideshi có thể trở thành cái gì đó hơn là công cụ để trở thành một người thầy trong tương lai.
    Tôi hiểu rằng trải nghiệm uchideshi không có liên quan gì tới các học viên thông thường. Quá trình học tập của uchideshi thì thuần khiết và đặc biệt với cường độ cao. Nó thay đổi thể chất và bắt buộc người tham gia phải chấp nhận những giới hạn của họ.
    Sau đó tôi dành một vài thời gian với Juba Sensei lúc đó đang ở NYC. Bây giờ tôi quản lý một Dojo lớn, thường xuyên nhưng vẫn cố gắng đi theo các học trò trước đây của thầy Chiba như Juba Sensei hay Ismail Hassan Sensei hay những thầy khác nhiều nhất mà tôi có thể. Đối với chúng tôi, các uchideshi trước đây, họ là những huyền thoại.
    3.jpg
    Piotr Masztalerz and T.K.Chiba
    Chúng ta hãy nói về các người thầy của thầy. Họ phải có những vai trò khác nhau trong cuộc đời thầy. Có phải vậy không?
    Người thầy đầu tiên là những người Ba Lan. Họ không phải là thầy chuyên nghiệp và Aikido lúc đó không được xem là công việc thật sự. Daniel Brunner Shihan – người thầy đến từ Thụy Sỹ đã đến với chúng tôi từ 1985. Lúc đó có lẽ tôi 26 tuổi và muốn đi theo chuyên nghiệp và chính Daniel Sensei đã bảo tôi trở thành uchideshi của Chiba Sensei’s và điều này đã thay đổi cuộc đời tôi.
    4.jpg
    Daniel Brunner Shihan on the right to Masztalerz Sensei in Wrocław Aikikai
    Chiba Sensei làm tôi tin rằng tôi có thể là người thầy toàn thời gian. Rằng đó là công việc quan trọng và nghiêm túc. Thầy là người quan trọng nhất mà tôi đã được học. Dojo của tôi, mối quan hệ của tôi trong việc tập luyện hằng ngày và với các học viên, thầy là lý do đằng sau đó.
    Tôi có cơ hội đi theo một người học trò trước đây và thân cận của thầy Chiba. Juba sensei, Gabriel sensei, Ismail sensei trong khi Chiba sensei làm việc với các thầy người Nhật khác như Miyamoto sensei và Horii sensei. Họ đều rất quan trọng với chúng tôi, chúng tôi cố gắng mời họ và hỗ trợ seminar của họ.
    Anh thấy có nhiều người tôi gọi là thầy. Họ đều thật sự quan trọng và tạo ra tôi như một người thầy.
    Chiba Sensei thường nói rằng thầy vừa là thuốc vừa là độc cùng lúc. Là thầy anh vừa chữa trị vừa bẻ gẫy học viên mình. Cùng lúc anh khai sáng vừa giới hạn học trò. Mất nhiều năm hay thập kỷ để một học trò sao chép và rồi phá vỡ cái lồng để trở nên tự do. Đó là một quá trình tự nhiên, cần thiết và đẹp.
    Tôi rất biết ơn tất cả những người thầy mà tôi đã đi theo – đó là món quà to lớn khi thấy họ vẫn còn trước mắt. Có thể quan sát họ lựa chọn, nghi ngờ, phạm lỗi lầm và những giây phút thăng hoa. Tôi hy vọng rằng học trò tôi cũng quan sát tôi như vậy.
    Đâu là bước đi lớn nhất của thầy để trở thành một người thầy tự tin?
    Tôi vẫn đang bước đi những bước như vậy. Kỹ thuật và kinh nghiệm đến theo thời gian nhưng là một võ sư là công việc đầy trách nhiệm và phức tạp mà bạn không bao giờ cảm thấy tự tin được. Mỗi ngày sẽ có những lựa chọn, những vấn đề mới.
    Khi bạn là võ sư, mọi người nhìn bạn theo cách họ muốn thấy. Ho thần tượng hóa bạn. Sau nhiều bạn có thể bắt đầu tin rằng họ đúng… nhưng họ không đúng.
    Với tôi thầy Chiba là người thầy nghiêm túc nhất mà tôi từng gặp. Tôi gặp nhiều người đang lợi dụng việc mình là thầy nhưng thầy Chiba luôn cảm thấy trách nhiệm nặng nề, không phải là vui vẻ tí xíu nào nếu anh hiểu tôi muốn nói gì.
    Không ai là hoàn hảo nhưng thầy vẫn là nguồn cảm hứng của tôi.
    Nói về thầy Chiba, thầy thường đánh uke mình rất mạnh hết lần này đến lần khác. Cảm nhận của thầy như người trong cuộc thế nào?
    Tôi chỉ có thể nói về trải nghiệm của tôi. Biran nghĩa là cơn bão vũ trụ và đây là cái mà anh cảm nhận khi làm uke. Tôi biết điều đó và tôi lựa chọn như vậy. Đó là sự thành thật, thực tế, sống động và không có cách khác mà thầy Chiba có thể diễn giải về bản thân mình.
    Vẫn còn có nhiều người chọn dạy theo cách này. Những người có nhiều kinh nghiệm hơn tôi. Quá trình luyện tập của họ với Chiba sensei nặng nề hơn rất nhiều và đó trải nghiệm của riêng họ. Những người như Juba Nour Sensei, Ismail Hassan Sensei, Yahe Solomon Sensei and nhiều người khác nữa.
    Mối quan hệ thầy trò giống như là sợi xích vô hình. Học trò theo thầy như những con thiêu thân lao mình về phía ánh sáng. Anh phải trả giá với chấn thương, tiền bạc và thời gian. Nhưng nếu anh cảm nhận được một lần – anh sẽ không bao giờ muốn điều gì khác. Trò luôn chọn thầy. Thầy chỉ có thể duy nhất đợi ở Dojo và dạy những ai đến tập. Tất cả là sự lựa chọn của người học trò. Anh có hiểu được rằng điều tệ hại duy nhất là không được thầy để ý? Đó là sự để ý của người thầy…
    Bây giờ thầy là người đứng đầu ở Wroclaw Aikikai. Hãy cho chúng tôi biết về đường hướng của Wroclaw Aikikai Dojo.
    Năm nay tôi tổ chức lễ kỷ niệm 20 năm thành lập Dojo. Tôi bắt đầu với việc thuê phòng tập gym của trường học. Sau đó mở một nhóm thiếu nhi ở một nơi khác. Chương trình thiếu nhi trở nên lớn khủng khiếp. Có thời điểm tôi có đến 250 thiếu nhi. Ở thời điểm này tôi đã trở thành uchideshi và sau vài năm đi đây đi đó tôi đã hiểu ra rằng cái tôi thực sự muốn là một Dojo thật sự với một cộng đồng thân cận.
    Việc đó mất vài năm mới sẵn sang. Bây giờ tôi đã có được một võ đường thật sự được 8 năm. Chúng tôi có phòng cho uchideshi, nhà ăn. Nơi này như căn nhà thứ hai. Các thiêu niên đến sau giờ ở trường và làm bài tập trong nhà ăn của Dojo. Những ai có hoàn cảnh khó khăn có thể đến ở nhờ. Chúng tôi bắt đầu lớp lúc 6 giờ, và kết thúc lúc 10 giờ. Tôi mệt nhưng cảm thấy hạnh phúc.
    Sau 20 năm làm việc giờ có khoảng 25 đai đen ở Dojo, một chương trình thiếu nhi lớn, chương trình cho thiếu niên. Để trả chi phí chúng tôi chạy những chương trình khác như trại hè thiếu nhi, các buổi tập cuối tuần, các seminar, các lớp ukemi cho các môn võ khác, huấn luyện cho diễn viên, cho các công ty.
    Tôi dạy ở hai trường đại học, trường trung học và các nơi khác nhưng gần đây tôi nghỉ để có thể đi đây đi đó và dạy ở nước ngoài.
    Người thầy chính luôn luôn là bộ mặt của Dojo và tất cả thành tích đều về người thầy đó. Nhưng sau 20 năm có một số lượng lớn các võ sinh lâu năm trở thành thầy và dạy nhiều lớp ở Dojo của tôi như: M. Waga, D. Wieczorek, E. Kaszewski và những người khác. Vợ tôi cũng dạy aikido chuyên nghiệp và điều hành toàn bộ chương trình thiếu nhi của Dojo. Không có họ và sự hỗ trợ nơi này không thể tồn tại.
    Tôi đã xem chương trình Kenshusei (chương trình dành cho người sau này thành thầy) và chương trình Uchideshi ở websit Wroclaw Aikido. Nghe có vẻ có nhiều thứ vui vẻ nhưng những người tham gia có thật sự hiểu được họ sắp sửa đối diện với điều gì không?
    Uchideshi là khoảng thời gian tệ hại nhất và tuyệt vời nhất trong đời. Trong quan niệm về uchideshi hoàn toàn không có chuyện chơi bời vui vẻ. Anh sẽ luôn trong tình trạng đói, mệt mỏi và thiếu ngủ. Anh luôn có những việc phải làm và có những việc anh không làm tốt. Nhưng đó như là tu viện rất đơn giản – như là cuộc sống vậy.
    Anh chỉ có tập Aikido, lau dọn, ăn và ngủ khi có thể. Nếu anh yêu Aikido – thì nó mới vui.
    Có một loại người hiếm và đặc biệt mới thích làm như vậy. Tất cả những người đó thường khá điên. Chúng tôi tất cả đều như vậy. Đó là những người muốn phá bỏ, tách ly khỏi cuộc sống bình thường hay cuộc sống trọng vọng đi làm kiến tiền và trả nợ. Điều tuyệt vời khi anh có thể gặp những người đó và học hỏi từ họ chút gì đó từ sự đam mê của họ.
    Trong 8 năm qua tôi đã có vinh dự đón tiếp khoảng 15 võ sinh sống và sinh hoạt trong Dojo từ 1 đến 8 tháng. Họ là người Ba Lan, Nga, Kennya, giàu, nghèo, da trắng, da đen, da vàng, theo đạo Thiên Chúa, Do Thái, Đạo phật, hay vô thần, nam, nữ, già, trả. Mồ hôi và đau đớn tất cả đều như nhau ở đây. Chúng tôi tập luyện ở đây với thể xác, với tất cả tâm huyết, chứ không phải là vẻ bề ngoài và không có đường lui.
    Trong vài tháng anh chỉ tập Aikido. Không gia đình, không học hành, không công việc, không trai gái – không lý do lý trấu. Đối với phần lớn các võ sinh Aikido chỉ là thú vui và chúng ta có lý do này lý do kia nhưng uchideshi thì có trách nhiệm với tất cả và trong từng giây từng phút. Anh sẽ nhìn rõ được bản thân mình. Đó là cuộc sống đơn giản nhưng có thể là trải nghiệm quan trọng nhất trong một đời người.
    Gì thì gì, nếu anh thật sự thích tập luyện anh sẽ cảm thấy hạnh phúc, nếu đó chỉ là thú vui anh không bao giờ đến đây…
    Có phần Misogi và Zazen ở lịch tập thường nhật ở Dojo của thầy. Tôi đã thấy chương trình như vậy trước đây ở Baja Aikido. Thầy có thể giải thích sự tương đồng giữa Aikido và Misogi/Zazen?
    Zazen đã và đang là một phần trong chương trình luyện tập ở Birankai. Quan trọng anh phải hiểu là trước khi anh kiểm soát được bạn tập của mình anh phải học để kiểm soát bản thân mình. Khi tôi còn trẻ tôi không thích Zazen (Tọa Thiền) có lẽ vì luyện tập Thiền đối với tôi khó hơn tập Aikido.
    Tôi nghĩ rằng đối thầy Chiba Zazen là công cụ giúp võ sinh không chỉ mạnh mẽ về mặt thể xác và kỹ thuật mà còn hiểu được những giới hạn bên trong của mình.
    Một vài người trong chúng tôi đã luyện tập Misogi – một phương pháp luyện tập thanh tẩy theo trường phái Ichikukai. Thầy Chiba khuyến khích chúng tôi đến Nhật để tham dự một phần tập luyện có tên là Shogaku Shugyo.
    Thầy đã đi nhiều nơi với Aikido khi thầy đang trên con đường học và thầy đã được xem là một người thầy. Kế hoạch làm việc trong năm 2018 là gì?
    Trong suốt năm vừa rồi tôi đã đi rất nhiều. Tôi đến thăm các bạn của tôi và các uchideshi trước đây ở: Nga, Chile, Kenya và nhiều nơi khác. Tôi có kế hoạch để dạy một số nơi mới nhưng kế hoạch đó chưa xác định. Tôi thích đi đây đi đó và luôn sẵn sang đến thăm những nơi mới.

  2. The Following User Says Thank You to wago For This Useful Post:


Quyền viết bài

  • Bạn Không thể gửi Chủ đề mới
  • Bạn Không thể Gửi trả lời
  • Bạn Không thể Gửi file đính kèm
  • Bạn Không thể Sửa bài viết của mình
  •