Kết quả 1 đến 3 của 3

Chủ đề: Phỏng vấn thầy peter goldsbury - chủ tịch liên đoàn aikido quốc tế - phần 1.

Threaded View

  1. #1
    Administrator
    Ngày tham gia
    Jun 2012
    Bài viết
    75
    Thanks
    24
    Thanked 74 Times in 41 Posts

    Phỏng vấn thầy peter goldsbury - chủ tịch liên đoàn aikido quốc tế - phần 1.

    Peter Goldbury là một giảng viên 7 đẳng Aikido và là chủ tịch Liên Đoàn Aikido Quốc Tế từ năm 1998. Thầy đã sống ở Nhật nhiều năm và là giáo sư danh dự ngành triết học tại Đại Học Hiroshima. Thầy đã học Aikido dưới sự hướng dẫn của những võ sư Nhật giỏi nhất bao gồm Chiba Kazuo, Kanai Mitsunari, Kanetsuka Minoru và tất cả các võ sư của Hombu Dojo bao gồm cả thầy Yamaguchi Seigo, Tada Hiroshi, Arikawa Sadateru, v.v… Peter Goldbury đã mở võ đường riêng của mình ở Higashi Hiroshima từ năm 2001. Trong phần đầu của cuộc phỏng vấn, thầy đã hồi tưởng lại khi thầy bắt đầu Aikido và giải thích thầy đã hòa nhập vào xã hội Nhật Bản như thế nào.

    interview-peter-goldsbury-12.jpg
    Thầy bắt đầu Aikido như thế nào?
    Khi tôi mới tập, tôi không biết Aikido là cái gì. Nó là một loại võ, tên là Aikido. Anh bước lên thảm và anh bị ném... Một môn võ thật thú vị. Tôi tập Aikido không vì một lý do cụ thể nào cả, tôi tập vì tôi thích Aikido. Tôi tình cờ biết một ông thầy. Ông ta kể cho tôi nghe về một môn võ kỳ lạ dựa trên tình yêu thương. Lúc đó tôi đang học triết học tại Đại Học Sussex và tôi đã nghĩ "chuyện đó không bao giờ có" nên tôi không để ý. Ông ấy đẳng, và là trưởng một câu lạc bộ ở Đại Học Tokyo. Ông ta mời tôi lên thảm và tôi nghĩ ông ấy đã sử dụng kỹ thuật shihonage, tôi nhớ là mình té tức thì và nghĩ trong đầu "ồ, hay thật". Tôi nghĩ tiếng Anh của ông ấy lúc đó không tốt, nên ông chỉ bằng động tác thôi. Sau này tôi đã quen hơn với cách dạy như vậy. Ông ấy chỉ mà không có thêm giải thích nào bằng lời hay động tác. Aikido thật sự rất hấp dẫn.
    Ý là anh sẽ có một mối quan hệ tâm vật lý với người mà bạn tập cùng và nếu người đó tấn công, anh phải thực hiện kỹ thuật ngay để nắm được lợi thế. Nếu anh là người tấn công, thì ngược lại nên như thế cũng công bằng. Hoàn toàn không hề có sự ganh đua. Dĩ nhiên, không phải lúc nào chúng tôi cũng thể lực sung mãn cho dù lúc đó tôi thường chạy bộ cự ly dài xuyên quốc gia nên tôi cũng có thể lực nhưng có những phần cơ bắp mà thật sự tôi không tập luyện mấy. Tôi đã phát hiện sau đó rằng ông ấy có thuộc về một đạo đường, mà tôi nghĩ theo cánh hữu ở Nhật,...

    GE: Không phải tất cả đều như thế?
    Vâng đúng là như thế, nhưng đạo đường đó thì đặc biệt hơn, thuộc về cánh hữu, và họ tự hào thể hiện điều đó ở Shiseikan Dojo. Tại thời điểm ông tập luyện với chúng tôi, ông quan tâm phác họa Hoàng đế và hệ thống theo Hoàng đế theo cách mà ông cho là người nước ngoài phải hiểu. Và chúng tôi đã không thể thực sự hiểu điều nó, hoặc chúng tôi với những gì chúng tôi hiểu, chúng tôi không đồng quan điểm. Bởi vì chúng tôi cũng đã đọc lịch sử về thế chiến thứ hai và có cách hiểu của mình, them vào là cha mẹ và bạn bè của những người thực sự chiến đấu trong cuộc chiến đó. Chúng tôi vẫn biết nhau và là bạn bè, chúng tôi vẫn thư từ qua khi có dịp, mặc dù bây giờ ông ấy đã lớn tuổi. Ông ấy trở lại Nhật Bản và tôi thường đến võ đường của thầy Chiba ở London.

    shiseikan.jpg
    Ấn tượng của thầy về thầy Chiba như thế nào?
    Chiba Kazuo Sensei thì khá khác, cách thầy dạy, cách thầy tập luyện và cách thầy cư xử. Tôi nghĩ rằng thầy cảm thấy mình là cái gì đó gần gũi nhất với một Samurai Nhật Bản truyền thống. Cái cách thầy ấy tương tác với các học trò của mình, theo ý tôi, là có vấn đề. Các học trò của thầy sẽ không đồng ý với điều đó, vì thầy là một giáo viên tuyệt vời. Và cũng OK. Và sau đó tôi đã cố gắng tìm cách giải quyết những xung đột phát sinh từ hai tính cách và hai cách dạy hoàn toàn khác nhau giữa Taho san và thầy Chiba.

    peter-chiba.jpg
    Tôi biết là thầy cũng có thời gian nghiên cứu ở Mỹ...
    Tôi nghiên cứu về triết học. và tôi đã quyết định bắt đầu ngay từ đầu và lúc đó tôi đang học triết học Hy Lạp cổ đại, trước Socratics, Plato, Aristotle, trường phái Stoic (khắc kỷ). Nhưng để nghiên cứu chúng anh cần biết tiếng Hy Lạp và ở Sussex người ta không có dạy tiếng Hy Lạp nên tôi đã đi Mỹ.

    Thầy có tập luyện ở đó không?
    Tôi nhận được một học bổng tại Đại học Harvard trong khoa kinh điển. Người bạn Nhật trước đây của tôi là một giáo viên đã liên lạc với Aikikai và họ cho tôi tên của một thầy. Đó là Kanai Mitsunari Sensei, một người bạn học Chiba Sensei. Và một lần nữa thầy Kanai lại cũng khá khác. Ông đã không cố gắng để trở thành Samurai theo bất cứ nghĩa nào. Ông ấy luôn tập luyện, và ông ấy chỉ thích tập, thầy đã được gửi đến dạy ở Mỹ. thầy Kanai không thích chính trị và chỉ chú tâm vào luyện tập. Ông cũng đã tập Iaido với một vài học trò đai đen người Nhật của mình.

    Chiba-Sensei-and-Kanai-Sensei-1954.jpg
    Thầy đã ở đó bao lâu?
    Tôi đã có năm ở đó, tại sao, vì Harvard là một trường đại học rất chính trị và cấp trên của tôi đã trở lại Anh vì vậy tôi đã quyết định theo ông ta trở lại và đến học trường Đại học London, và người thầy ở đó thầy Minoru Kanetsuka. Tôi học ở Đại học College London và có một võ đường trong trường nên tôi có thể tiếp tục cuộc sống theo kiểu Harvard của tôi. Tôi đã tập luyện và hoàn tất bằng Tiến sĩ của tôi ở đấy luôn, thế là tôi được cả hai. Tôi lấy Shodan với Kanetsuka Sensei ở London.

    peter-kanetsuka.jpg
    Sau đó tôi đã trở thành huấn luyện viên trẻ ở võ đường chính ở London. Chúng tôi phải ghi nhật ký của những gì chúng tôi dạy, đó là cách làm khá bảo thủ. Luôn luôn chúng tôi bắt đầu với bài khởi động dài và sau đó shomenuchi suwariwaza ikkyo. sau đó là hanmi handachi và chỉ sau đó chúng tôi mới hướng dẫn muốn các kỹ thuật tay không khác. Trong phần thứ hai của lớp chúng tôi tập vũ khí. Thầy Kanetsuka đã có một makiwara, anh đã nhìn thấy nó ở ngoài vườn, và chúng tôi sẽ tập uchikomi, uchikomi, uchikomi, taimenuchi... Vào thời điểm đó, thầy Kanetsuka bị cuốn hút với cách tập của Saito Sensei, bởi vì sách của thầy Saito mới xuất bản và thầy nghiên cứu theo đó. Chỉ sau này tôi mới biết có những vấn đề chính trị, bên Iwama, và bên Tokyo.

    Có phải tất cả những thầy này đều có ảnh hưởng đến quan điểm Aikido của thầy?
    Việc tập luyện ở Mỹ là khác với tập luyện ở Anh, cũng khác với những gì tôi tập với Taho-san khi mới bắt đầu. Rồi khi quay trở lại Anh và thấy thầy Kanetsuka, người kế nhiệm Chiba Sensei nếu anh muốn nói như vậy, và những vấn đề nảy sinh giữa thầy Kanetsuka với những học trò cũ của thầy Chiba. Thầy Kanetsuka Aikido rất đẹp, rất giỏi nhưng tôi cứ suy nghĩ nhiều về vai trò của một người thầy Aikido Sensei là gì, ông ta phải làm những gì, công việc của một người thầy là gì ngoài việc học các kỹ thuật và truyền dạy lại kỹ thuật? Như anh biết, vai trò của anh là gì, đặc biệt là bây giờ một số các Shihan theo truyền thống thường phàn nàn rằng Aikido giờ quá mang tính kinh doanh.

    Ở chừng mực nào đó người ta quan niệm dạy Aikido phải là một nghề Tất cả thầy của tôi, thực tế, không loại trừ một ai, đều là người Nhật. Một câu hỏi là, "Aikido của anh tập trung vào kỹ thuật hay người thầy?" Anh luyện tập Aikido để tìm hiểu kỹ thuật hoặc cái gì đi nữa, waza, tôi nghĩ đó là một từ đúng hơn, tôi thực sự không thích từ kỹ thuật. Trong trường hợp của tôi, việc tìm kiếm một người thầy chỉ quan trọng thứ hai. Bởi vì đầu tiên tùy thuộc vào tôi ở đâu, rồi sau đó tôi mới tìm một võ đường và rồi học hỏi từ các huấn luyện viên ở đó. Những người khác không làm như vậy, họ tìm thầy và ở lại với người thầy đó cho hết cuộc đời Aikido của mình. Có người nói rằng trừ khi bạn tìm thấy một người thầy mà anh thích và phù hợp, anh chưa phải thực sự bắt đầu aikido. Tôi thực sự không đồng ý. Tôi nghĩ rằng cách bạn đi đến một võ đường và học về môn võ, cách môn võ phù hợp với bạn và cách mà bạn hợp với môn võ thì không ai giống ai. Tôi cảm thấy thật hữu ích khi tôi được học căn bản với ba người thầy khác nhau, bởi vì đó là một trải nghiệm tốt nhưng tôi không bao giờ tập trung đặc biệt vào một người nào.

    Đây là một điều nữa về Aikido, bạn không ngừng luyện tập và bạn không ngừng học hỏi điều gì đó. Như tôi đã lớn tuổi tôi đã phải xây dựng lại cách tôi luyện tập, bởi vì tôi không còn 20 tuổi, hay 30, hay 40 tuổi, vì vậy bạn phải làm điều này. Với tôi, đó là các nguyên lý định hình môn võ là quan trọng nhất, và không phải là người thầy chứng tỏ được môn võ đó ở thời điểm nào đó. Các giáo viên khác nhau có những cách khác nhau, và điều đó là OK, không phải là một vấn đề, nhưng quan tâm của tôi không phải là người thầy. Nói cách khác, giống như con gà và quả trứng bởi vì anh đi đến võ đường và anh học với khả năng của mình từ ông thầy ở võ đường và những người khác, và cứ thế nếu anh thích cái gì anh có thể cho thêm vào kho kiến thức của bạn Aikido. Với Chiba Sensei, tôi đã thấy những người tin rằng Chiba Sensei là một giáo viên tuyệt vời, như thực tế thầy là như vậy, nhưng cho rằng thầy là người duy nhất, còn các thầy khác không thực sự xứng đáng, thì tôi đã không đồng ý.

    Điều gì đã đưa thầy đến Nhật Bản?
    Khi tôi còn ở Đại học Harvard, tôi đã có kế hoạch đến Nhật Bản. Lý do cho điều này là tôi đã mua một cuốn sách gọi là Aikido được viết bởi Kisshomaru Ueshiba. Tôi nghĩ rằng anh biết cuốn sách, bằng tiếng Anh, có hình thầy Chiba và thầy Tamura khi còn trẻ làm uke. Trong cuốn sách, có một lời chú giải của Tổ sư, và nhiều thứ khác. Việc tập luyện ở Nhật Bản có vẻ hấp dẫn.
    Thầy Chiba đã nói với tôi: "Đừng đi đến Nhật Bản chỉ để luyện tập Aikido". Thầy nói: "Hãy đến Nhật Bản bằng nguồn thu nhập khác, và với một lý do khác chứ không chỉ là Aikido". Đó là lời khuyên của ông và tôi đã theo nó. Đó có nghĩa tôi phải tìm một trường đại học bởi vì tôi nghĩ rất khó để đến và làm việc cho một công ty, và tôi là một học giả. Tôi đã thực hiện và cuối cùng tôi đã nhận vài lời mời việc, và trong số đó tôi đã chọn Đại học Hiroshima, vì vậy tôi đến đây.

    Thầy đã hòa nhập với cuộc sống ở Nhật Bản như thế nào?
    Ngôi nhà này trước đây đã có một vị giáo sư sống. Tôi có được nó như một sự sắp đặt là tôi không sở hữu hoàn toàn mà là tôi đồng sở hữu, một phần sở hữu nó, tôi đã xây dựng lại khi nó cần xây dựng lại. Khu vực này là một khu phố theo kiểu truyền thống của Nhật Bản và tất cả những người hàng xóm đã ở đây cũng nhiều năm, người ta gọi tôi là giáo viên nước ngoài. Trong khu phố này tôi là Sensei, mọi người đều biết tôi là ai. Tôi có mác là Sensei nếu bạn muốn gọi như vậy. Để làm điều này, bạn cần tiếng Nhật, dĩ nhiên. Hiroshima là không giống như Tokyo, nơi bạn đi đây đi đó với một ít tiếng Nhật, bạn cần biết tiếng Nhật. Ở đây có âm địa phương rất nặng và tôi không hiểu các thầy Aikido nói gì với tôi trong những năm đầu.

    Thầy đã tập tại Tokyo Hombu Dojo tại thời điểm đó?
    Khi tôi tới, một đồng nghiệp đưa tôi đến Tokyo và tôi đã đi đến Hombu. Tôi đã gặp thầy Kisshomaru Ueshiba ở Mỹ trước đó. Rất thú vị... Ý tôi là ở Mỹ tôi tập theo kiểu cứng cách thầy Kisshomaru thì rất uyển chuyển và rất tròn, ông thì mảnh mai yếu đuối theo nhiều phương diện. Và rõ ràng, ông biết những gì ông đang làm. Trước đó tôi chưa có dịp nói chuyện với thầy vì vậy khi tôi gặp thầy Kisshomaru ở Hombu, tôi đã đến nhà ở của thầy ở kế bên võ đường. Tôi được mời vào và tôi đi cùng Fujita Shihan. Sau đó tôi mới biết Fujita Shihan đã mở võ đường ở Hiroshima khi còn là một sinh viên tại Đại học Takushoku. Cho nên thầy Fujita đã đi một quãng đường xa để trở lại cùng với người thầy ở đây là thầy Kitihira.

    Tôi đã gặp Fujita Sensei và chúng tôi đi tham quan Hombu một chút và sau đó chúng tôi đến nhà và đã gặp thầy Kisshomaru. Chúng tôi ngồi xuống uống trà, vợ của ông đã mang trà và okashi (đồ ăn nhẹ). Chúng tôi nói chuyện, thầy Kisshomaru rất vui về việc tôi đã đến Nhật Bản và ở lại Hiroshima. Không may là nó hơi xa Tokyo, nhưng ông hy vọng rằng tôi sẽ đến Hombu càng nhiều càng tốt và tập luyện.
    Đồng nghiệp của tôi là người phiên dịch. Khi chúng tôi phỏng vấn xong, chúng tôi đi bộ theo những con phố nhỏ từ Hombu ra đường lớn, tôi hỏi đồng nghiệp của tôi và anh ta nói: tôi thực sự có cảm xúc lẫn lộn "Vâng đó là Aikido, các môn võ có một dấu ấn theo kiểu rất tiêu cực ở Nhật Bản" "cho nên nếu con gái của tôi muốn kết hôn với một Hombu Dojo Shihan thì xem như tôi đã gặp răc rối lớn". Và tôi nghĩ "oh, thật thú vị ..."

    Chuyện tập luyện ở Hiroshima như thế nào?
    Tôi đã làm một điều là ngừng dạy Aikido. Tôi đến võ đường. Fujita Sensei đã nói với các huấn luyện viên ở đây, và tôi bắt đầu đến võ đường, trở thành một thành viên. Tôi đã tách ra độc lập, để mong muốn có tiếng nói tốt hơn, vào khoảng năm 2003 hoặc 2004. Như vậy khoảng năm hoặc hơn, tôi đã tập ở võ đường đó, có lẽ vậy, lúc nào cũng tập ở đó. Tôi nghĩ đó là khoảng thời gian dài tôi tập với một thầy duy nhất. Khi tôi lần đầu tiên đến tôi nhớ: "Ồ, họ đang tập theo cách hơi khác biệt". Đó là cách tập theo kiểu cũ.Tôi thấy Kitihira Sensei thực hiện những kỹ thuật mà tôi chưa bao giờ thấy trước đây. Điều đó càng làm tôi thú vị, một kiểu Aikido rất sắc bén, thẳng trực tiếp, rất nhiều atemi. Một điều thú vị là có ba Shihan đến từ Hombu mỗi năm. Khi đó sẽ có các buổi tập thứ sáu, thứ bảy, và Chủ nhật. Seminar vào mùa xuân sẽ được dạy bởi Tada Sensei, seminar mùa thu, bởi Yamaguchi Sensei, và sau đó ở giữa, sẽ có seminar với Fujita Sensei nhưng thỉnh thoảng thầy sẽ nhường seminar của mình cho một Shihan khác. Và rồi thầy Rinjiro Shirata đã đi xuống một lần và sau đó, Saito Sensei cũng đến. Tôi biết thầy Saito từ trước nên tôi có thể đối luyện kiếm với thầy vào ngày chủ nhật. Đó là một nền tảng Aikido tốt.

    Tôi nghĩ Kitihira Sensei bây giờ là 8 Dan. Ví dụ một lần, ông dừng lại tất cả mọi người và nói: "OK, bây giờ chúng ta hãy tập iriminage" và trong giờ, chúng tôi tập iriminage. Ông mời tất cả các đẳng cao ra để thực hiện đòn. Chúng ta đều nói: "Oh, nhìn chân và tay, và đầu, điều đó rất thú vị, cũng là iriminage nhưng tất cả đều khác nhau". Tôi cũng đã được mời ra. Chúng tôi thực hiện iriminage theo kiểu hạ uke xuống, xoay một vòng, và rồi ném, theo giống cách mà thầy Kisshomaru thường hay thực hiện. Ông ấy nhận xét cách tôi thực hiện iriminage: "Anh đánh giống như cách như chúng tôi". Tôi nghĩ rằng chân của tôi ... Tôi lúc đó di chuyển theo cách nào đó đi lên phía trước hơn là di chuyển lui ra sau. Bây giờ, tôi ngạc nhiên vì Kitihira Sensei không có vấn đề với việc thực sự yêu cầu mọi người thực hiện và sau đó chôm, mượn, xài những gì ông quan sát được, và theo tôi đó là một cách học rất tốt.

    Kitihira Sensei giống các thầy bình thường trong ý rằng ông không mong đợi chúng tôi bắt chước ông. Thỉnh thoảng ông cũng khó thể hiện Aikido vì ông đã khá lớn tuổi, ukemi của ông không còn tốt vì ông không còn trẻ, nhưng ông còn khá khỏe và vẫn tiếp tục học hỏi. Tôi đã không gặp lại ông ấy trong một thời gian tốt, nhưng lúc nào ông ấy cũng thường xuyên luyện tập và nghiên cứu. Theo ý tôi, đó là một võ đường tốt để mọi người đến tập.

    Ở đó có một chút giống như ở Hombu?
    Tôi không biết, Hombu là Hombu, và tôi đã nghe nhiều chuyện trái ngược nhau về việc luyện tập ở đó. Ở Hombu, có rất nhiều huấn luyện viên. Tôi cho rằng bạn đang ám chỉ có nhiều lớp để mình tham gia nhưng tôi cho rằng cuối cùng anh sẽ có xu hướng thích một hoặc hai thầy hơn những người khác. Arikawa Sensei nói với tôi rằng ông rất tự hào rằng có rất ít học sinh trong lớp học của mình. Tôi không hỏi thầy ấy tại sao, vì chuyện đó khá rõ ràng tại sao, sau khi mà mình thấy thầy tập thế nào trên sân. Dù sao, thầy Arikawa cũng không quan tâm điều đó, nhưng ở đây, chỉ có Kitihira Sensei dạy.

    Thầy có thêm trách nhiệm gì khác trong những năm tập luyện ở đó?
    Dần dần, tôi ngồi với thầy khi chấm thi đẳng bởi vì tôi sẽ luôn luôn gọi những đòn mà mọi người đã không chuẩn bị trước. Thầy Kitihira thì cảm thấy thích thú với chuyện làm mọi người hốt hoảng. Tôi sẽ gọi một đòn, nhất là nhóm sinh viên, mà họ đã không luyện trước đó. Và họ sẽ phản ứng: "oh thầy ấy yêu cầu đòn này..." và họ tụ lại thành nhóm nhỏ phía sau, điên cuồng dợt cho đến lượt của họ. Và dĩ nhiên vì tôi có thể nhìn thấy, tôi luôn luôn hỏi một đòn khác nữa mà họ đã không chuẩn bị trước.

    Nếu việc tập theo những cách khác nhau được chấp nhận ở võ đường đó, thế thì việc đi sang võ đường khác để luyện tập thì sao?
    Kitihira Sensei không thích học viên sang các võ đường khác, ông đã xác định điều đó rất rõ ràng. Tôi tình cờ dạy bán thời gian trong một trường đại học tên là Đại học Hiroshima Shurei và ở đó có một câu lạc bộ Aikido. Nếu là bây giờ tôi sẽ không làm như vậy, nhưng lúc đó tôi đã đến và tôi hỏi một đồng nghiệp, về Aikido và Shudo và họ nói: "oh chúng ta sẽ đến tập". Vì vậy, tôi đến gặp người hướng dẫn, là học trò của Nishio Sensei. Sau đó, tôi đã gặp tất cả những người khác từ võ đường chính và nói: "Peter, đừng nói với ai rằng tôi tập ở đây, bí mật nhé". Tôi nghĩ bụng: "Thật thú vị, vâng..." và tôi đã không nói. Ở đó họ tập Aikido thầy Nishio. Nhưng tôi đã không thể tập. Nếu người ta phát hiện ra tôi tập ở đó, nó sẽ là một tin chấn động.

    Nishio Sensei là một người rất thú vị, hoàn toàn khác. Tôi có thể nhớ có một lần một Hombu Shihan kể cho tôi nghe rất chi tiết tại sao Nishio Sensei đã và không còn là một Hombu Shihan. Các bài tập đòi hỏi trí tuệ với vũ khí thực sự rất thú vị. Một trong những lý do tại sao tôi đã biết thầy ấy khá rõ là như tôi đã kể với anh, có một võ đường ở Saijo, Higashi Hiroshima. Dojo đó được bắt đầu bởi hai đồng nghiệp của tôi. Một phụ nữ tên là Carolin Funck, cô ta đến trường Đại học Hiroshima và làm việc ở cùng khoa với tôi, trước đây tôi đã quen cô ấy rồi. Chồng cô ấy là Werner Steinhaus. Họ bảo “Peter, chúng ta cần phải mở một võ đường, tại sao anh không mở một võ đường?” Và tôi nói: "Ừ thì, các bạn biết đấy ..." Lúc đó tôi thực sự cảm thấy vui khi khi tập ở Kenshibu vì đó là võ đường chính. Nhưng tôi gặp phải vấn đề bởi vì hai bạn người Đức biết rất rõ họ muốn tập cái gì. Tôi được coi là lớn nhất trong ba người và Kitihira Sensei và tôi dần dần quên mất điểm này. Đó là điều khiến tôi phải suy nghĩ về những vấn đề như "tôi cũng tập Aikido của tôi, và không phải ông ấy hay của họ". Đó là những câu hỏi mà tôi chưa từng thực sự nghĩ tới trước đây.

    Nhưng tôi đã đồng ý để mở một võ đường, chúng tôi đã đưa ra một cái khung chung để khi chúng tôi mở võ đường, không có xung đột lớn trong cách chúng tôi dạy do cả ba chúng tôi điều hành võ đường, chứ không phải một. Cho nên đó là cách chúng tôi đã làm. Tôi nghĩ rằng võ đường chúng tôi đã được 12 năm. Bây giờ, số lượng thành viên là khoảng 50 và lúc nào cũng có khoảng 20 người trong một lớp. Ở một phương diện nào đó võ đường chúng tôi là một võ đường bản địa, không có võ sinh nước ngoài ngoài trừ một người Hàn Quốc, và tôi nghĩ có một người Trung Quốc nữa, nhưng các huấn luyện viên đều là nước ngoài và tôi không nghĩ rằng tôi biết bất kỳ võ đường nào khác giống như vậy, trong đó, tôi là huấn luyện viên trưởng, Carolyn và Werner cũng là huấn luyện viên. Đó thực sự là một võ đường mà trách nhiệm giảng dạy được chia sẻ. Và các võ sinh cũng được học theo 3 cách khác nhau. Bởi vì tôi đã tập rất lâu đến nỗi tôi dạy theo một cách tự nhiên. Tôi chỉ thực hiện theo cách của tôi, tôi quên các quy tắc mà chúng tôi đã đồng ý. Đôi khi tôi không thực hiện ikkyo đúng theo cách mà chúng tôi đã quy ước nhưng các võ sinh họ hiểu. Bây giờ các học viên lâu năm nhất đã được tam đẳng. Võ đường đã theo đúng quỹ đạo và sự khác biệt duy nhất là võ đường là một võ đường bình thường dành cho người Nhật và tất cả các huấn luyện viên là người nước ngoài. đó là trường hợp rất hay. Võ đường sẽ tiếp tục như thế nào, tôi không biết. Tôi không có kế hoạch quay trở lại Anh, nhưng tôi không thể hình dung bản thân mình tập như thế nào khi tôi tuổi nếu tôi còn sống lâu đến như thế. Nên có thể là các võ sinh hiện tại sẽ tiếp tục và điều đó cũng tốt, chúng tôi có đủ võ sinh những người mà muốn làm công việc này.

    Thầy có liên hệ nào đến võ đường Kenshibu không?
    Khi chúng tôi xây dựng võ đường, ban đầu, tổ chức địa phương gặp chúng tôi và nói: "Chẳng phải tốt hơn nếu anh độc lập với võ đường cũ? Bởi vì võ đường của anh là trường hợp đặc biệt." Tôi hỏi Hombu và Đạo chủ nói "Không, hiện tại hãy giữ nguyên là thành viên của Kenshibu, hãy tham gia một cách bình thường với tổ chức địa phương" Và chúng tôi làm theo, nhưng mệt mỏi và căng thẳng, chúng tôi đã đổi ý. Tôi nghĩ mọi chuyện đã tốt hơn nếu từ đầu chúng tôi độc lập, và rồi chuyện đó cũng xảy ra. Chuyện đó đã xảy ra, thực sự vì tôi đã làm ầm ĩ khi báo cho Hombu biết mỗi khi có chuyện. Và cuối cùng, Hombu nói "Đi theo con đường của anh" và tôi đã nhận được sự cho phép để tổ chức thi đẳng và tốt khi mọi chuyện xảy ra như vậy. Bây giờ nó tạo ra một tiền lệ và chuyện đó trở nên bình thường khi một Hombu Shihan đến và cho seminar, họ sẽ mời các dojo không trực thuộc nhóm đó.

    Thầy có liên quan gì với dojo khác?
    Khi tôi bắt đầu tập ở Nhật Bản, ở Hiroshima, tôi đã luyện tập với những người ở võ đường khác và tôi quen vài người. Một trong số họ, người mà anh sẽ gặp, tôi đã luyện tập với anh ta trong nhiều năm qua. Tên của ông là Motooka và khi tôi tách riêng độc lập, ông ta cũng muốn tách riêng. Ông muốn giữ gìn cách tập cũ của Aikido, theo kiểu truyền thống hơn, cái cách mà Aikido được day hay năm trước đây. Ông ta nghĩ rằng Aikido giờ đã thay đổi, và tôi không thể phủ nhận điều này, rằng Aikido đã thay đổi ở một số khía cạnh. Dù sao, ông muốn biết làm thế nào để thực hiện điều đó và liệu ông ta có thể làm theo cách mà tôi đã làm vì vậy tôi có lần đã đưa ông ta tới Hombu và giới thiệu ông với Đạo chủ và chúng tôi bàn bạc. Tôi nhớ rằng chúng tôi đã gặp Osawa Sensei người chịu trách nhiệm về cơ cấu cấp đẳng trong Nhật và biết cái gì không được phép. Thầy Osawa nói: "Anh chưa thể cấp Dan nhưng cái anh nên làm là yêu cầu ai đó có thể làm thay anh. Vì vậy, tôi đã được đề nghị tôi có thể đến làm huấn luyện viên trưởng ở đó, và tôi đã một chút ... Tôi nói có, nhưng đó là một chút khó khăn vì ông đã thực sự cao đẳng hơn tôi và tôi là người đến võ đường ông ta. Cuối cùng, Motooka-san đã được cho phép chấm thi, đề nghị ai được phong cấp. Chúng tôi thỏa thuận với nhau rằng đó là ông ấy sẽ chấm kyu, và tôi thì chấm đẳng. Ông ta có cách tập riêng của mình, cũng như tôi có cách của tôi, và cuối cùng cách tốt nhất là tôi dạy vũ khí.

    Thầy đã dạy vũ khí theo kiểu nào?
    Tôi đã nhặt nhặn được từ những bài tập với Chiba Sensei, đặc biệt khi đi tập các kỳ tập huấn mùa hè ở Mỹ. Tôi đã học được bài kata thế và tôi cũng học được cái bài đối luyện, và cả bài awase thế, các kumitachi, và một số bài khác. Kitihira Sensei cũng đạt đẳng cấp cao với jojutsu và cũng đã học được vũ khí, đó là điều hiển nhiên, nhưng thầy đã không thực hành vũ khí nhiều. Tôi nghĩ ông đã tin vào những gì Fujita Sensei kể rằng vào cuối đời, Tổ sư đã không thực sự sử dụng vũ khí, bây giờ tôi thật sự không biết điều đó có đúng không. Vì vậy, ông đã không dạy cho vũ khí nhiều. Ngay từ đầu cho đến giờ tôi đã được học vũ khí, ông thầy đến từ Đại học Tokyo cũng biết vũ khí, và tôi thấy rằng ở châu Âu, mà mỗi Shihan Nhật đều có hệ thống bài tập vũ khí của riêng mình. và do đó tôi cảm thấy lạ rằng người ta không tập vũ khí ở Hombu nhưng tất cả đều tập ở bên ngoài, và dĩ nhiên ở Iwama. Vì vậy, chúng tôi bắt đầu dạy vũ khí và tôi bắt đầu dạy trẻ em bài kata 31 thế. Vì vậy, nếu bạn đi đến võ đường tối nay sớm, anh sẽ thấy bọn nhỏ đếm bằng tiếng tiếng Anh, "1, 2, 3, ..." khi chúng tập từ thế số 1 đến số 31. Chúng tôi có mối liên hệ với võ đường chính Futabanosato, nên các võ sinh của chúng tôi đều là thành viên của cả hai võ đường.
    Last edited by wago; 05-31-2016 at 04:14 PM.

  2. The Following 3 Users Say Thank You to wago For This Useful Post:


Quyền viết bài

  • Bạn Không thể gửi Chủ đề mới
  • Bạn Không thể Gửi trả lời
  • Bạn Không thể Gửi file đính kèm
  • Bạn Không thể Sửa bài viết của mình
  •