Chỉ với một bokken (kiếm gỗ), morihei uyeshiba lang thang khắp nước Nhật, và nếu ông tìm được một người cao hơn mình, ông ở lại làm học trò người ấy tập luyện cho đến khi không còn gì để học hỏi nữa, ông lại lên đường. Ông trở thành người võ nghệ cao siêu nhất nước Nhật. Thật thế, không ai thắng ông được.

Tuy nhiên, đến lúc gần đạt được mục đích, một mối nghi ngờ lại nẩy nở trong đầu óc ông, không phải đối với những môn chiến đấu cá nhân mà là các ngành võ thuật nói chung. Quật ngã kẻ khác, đánh họ gục xuống, chiến đấu và thắng họ nhưng tất cả những cái đó để làm gì ? Ông tự hỏi như thế. Nếu đó là tất cả những gì là võ thuật đối với chúng ta, vậy thì chúng có giá trị gì ?

Thắng có nghĩa là một ngày nào đó ta sẽ bại. Kẻ chiến thắng ngày hôm nay sẽ là kẻ chiến bại ngày mai.

Trong thời thanh xuân, thể xác bạn mạnh mẽ, nhưng sức mạnh của bạn tàn dần với tuổi tác và một người trẻ hơn sẽ thắng bạn. Ngày nay bạn đang sung sức và có thể thích thú với cái cảm giác mà sự thắng trận mang lại, nhung nhất định một ngày kia chính bạn sẽ bị đánh bại. Bởi kẻ khác thua, bạn thắng. Những cuộc chiến thắng nhu thế đều tương đối. Có thể nào có một cuộc chiến thắng tuyệt đối hay không ?

Ngay cả khi bạn chiến thắng, việc ấy có tác dụng gì đối với bạn ? Dưới mắt vũ trụ, thắng hay bại trong thế giới loài người không có giá trị gì cả, chẳng hơn gì nước thủy triều lên xuống trên bãi cát. em cả một đời cố gắng của mình làm một công việc như vậy há chẳng uổng phí lắm sao ?

Bạn có thể chế ngự kẻ khác, nhưng có thể bạn không kiểm soát được tinh thần bạn. Nếu bạn không thể tự ý kiểm soát được tinh thần, việc thắng kẻ khác sẽ không mang lại hạnh phúc cho bạn. Sự kiêu căng của bạn có thể được thỏa mãn, nhưng điều ấy mang lại lợi ích gì cho toàn thể nhân loại ?