Trang 2 của 4 Đầu tiênĐầu tiên 1234 CuốiCuối
Kết quả 11 đến 20 của 36

Chủ đề: Nhật kí Linh tinh lang tang.... tản mạn xả stress

  1. #11
    Senior Member
    Ngày tham gia
    May 2006
    Bài viết
    250
    Thanks
    0
    Thanked 1 Time in 1 Post
    ...Đêm...
    Đón thằng Cháu ngoại vào với Ngoại nó xong thì mình cũng đoi đói. Bưng mâm cơm ra mà chỉ ăn được hai lưng (hôm nay tập mệt rồi! M... cái thằng Bạn Thân cứ muốn mình làm Uke cho hắn mà hắn thì chưa biết cách "dứt đòn"! Cứ "oánh" nửa chừng nó lại dừng làm mình "té hụt" mấy lần, mất bao nhiêu sức... chậc... ai bảo mình là bạn nó làm chi?!)

    Tôi quay sang hỏi thằng Cháu:"Con muốn xem film hay là Bác mở Thúy Nga 82 cho Con xem?". Thằng bé nói "Bác mở Thúy Nga đi! Con muốn xem hài kịch!".

    Bật cái DVD lên cho nó xong, Tôi quày quả xếp đồ đi tắm. Nước mát làm cho thân thể Tôi như được tiếp thêm sức mạnh. Vừa tắm Tôi vừa nghe trương trình Thúy Nga. Đến đoạn Mạnh Quỳnh và Phi Nhung ca cải lương thấy hay hay là! Lâu lắm rồi Tôi không coi cải lương. Một màn ngắn thôi nhưng nó để lại trong Tôi một ấn tượng rất sâu... huyền sầu...

    Hai đứa yêu nhau 5 năm rồi nhưng Ông già của MQ muốn chàng lấy cô Liên nào đó là con của bạn thân ổng. PN đứng ngoài cửa khóc như mưa... mãi sau Ông già về nghe hết câu chuyện nên đã không ép đôi trẻ nữa... ôi! Kết thúc có hậu thế nhỉ!

    Tôi tắm xong vào ngồi thừ trên ghế bố... sự thật trớ trêu là tình cảnh của Tôi cũng không khác "người ta" là mấy... Mẹ cứ ép Tôi phải yêu thương và lấy người Tôi không thích... Giời ạ! Sao thế hử Giời? Ông không cho Con giàu sang phú quý thì chí ít Ông cũng nên "đền bù" cho Con được lựa chọn Hạnh Phúc của riêng Con chứ!? Tôi chợt nhớ một câu cổ ngữ "Giàu sang là cạm bẫy của Trời, Nghèo khổ là trường học của Trời và hoạn nạn là đòn roi của Trời" nghe sao mà thấm thía...
    ... Nhưng... Ông Giời ơi! "Cạm bẫy" của Ông thì Con chưa một lần sa vào. "Trường học" của Ông thì Con có thể tự hào là "học trò kiệt xuất" (Con chưa hề sa ngã cũng như chưa làm điều gì trái luân lý...) vậy thì tại sao? Tại sao Ông nỡ dùng "Roi vọt" của Ông mang lại cho Con nhiều tai ương đến thế???
    ...
    Lúc đó khá muộn Tôi gặp 2 cuộc điện thoại nhưng vừa cầm máy thì bên kia lại... tắt... M... Tiên Sư khỉ! Đang buồn thối ruột đây còn "nhá" máy trêu Ông mày!

    Tôi giục thằng Cháu lên giường đi ngủ xong cũng về phòng mình. Tự nhủ dỗ một giấc ngủ sâu để sang sau còn đi làm. Tôi cầm chiếc cell rồi hẹn giờ 4:55 AM. Phù... vậy là đã xong một ngày vất vả...
    ... #######@@@********... Tiếng chuông điện thoại làm Tôi bừng tỉnh. Một số cell lạ hoắc... Tôi vội ngắt chuông xem có phải ai đó nghịch nhá máy không thì thấy bên kia vưỡn kiên trì đợi máy. Nghĩ đến lúc sáng mai không thức nổi nên Tôi bèn ngắt máy rồi ngủ tiếp nhưng... làm sao ngủ được đây? Vừa buồn, bực lại hận mình nghèo quá không có được cái PC để lên mạng chờ trời sáng. Một chút áy náy vì đã không tiếp máy... rồi Tôi đành vào giường nằm "lấy đà" vì e Bà già cùng thằng Cháu thức giấc...

    AM @ 2:17':33"
    Riêng tư ta chẳng có gì
    Xác đi "vay" Mẹ, Hồn về "mượn" Cha...
    "Biết Người biết Ta, trăm trận (bị) Đánh (mà) trăm trận (vưỡn)... Hoà!"

  2. #12
    Senior Member
    Ngày tham gia
    May 2006
    Bài viết
    250
    Thanks
    0
    Thanked 1 Time in 1 Post
    Trích dẫn Gửi bởi Zen
    mở cái này ra để ai muốn ghi gì thì ghi... tản mạn....
    Cảm ơn Zen đã mở cái "TIỆM BÁN THAN" nha! Không khéo ngày nào cũng phải vô đây... than thở chút đỉnh mới được à!:friends:

    AM
    Riêng tư ta chẳng có gì
    Xác đi "vay" Mẹ, Hồn về "mượn" Cha...
    "Biết Người biết Ta, trăm trận (bị) Đánh (mà) trăm trận (vưỡn)... Hoà!"

  3. #13
    Moderator
    Ngày tham gia
    May 2006
    Bài viết
    200
    Thanks
    0
    Thanked 0 Times in 0 Posts
    hehe, hun có chi anh Khất... tại bữa trước khùng khùng trong người ko có chỗ nào fát tiết nên mở topic, cũng có chỗ để anh em lâu lâu buôn than luôn :lol: :lol:

    Chúc anh Khất khỏe, đi tập đều, và ít phải dzô topic này "bán than" :funny: :funny:

    I have faith in life, and life responds in kind.

  4. #14
    Member
    Ngày tham gia
    Apr 2006
    Bài viết
    83
    Thanks
    0
    Thanked 0 Times in 0 Posts
    He he, hôm bữa ngồi học Tóan,đang học đến bài "Đối xứng trục", tự nhiên ông thầy nhắc đến bom nguyên tử (???),thế là 1 câu chuyện cũng khá là thú vị được sinh ra đời.
    Ai cũng biết vào chiến tranh thế giới lần thư 2, Mỹ có đặt 2 trái bom nguyên tử vào nước Nhật và tàn phá 2 thành phố của nhật ( tên thành phố là gì thì con quên mất tiêu rồi, ^.^).Thế là hậu quả của chiến tranh gây ra khá là nặng nề.2 thành phố bị hủy họai hòan tòan, và mang lại nhiều hậu quả sau này.Những người bị nhiễm chất độc của bom nguyên tử sẽ sinh con bị quái thai! Nhưng Nhật là 1 nước hùng mạnh, phục hồi nền kinh tế rất nhanh.Và bon cướp cũng từ từ lộn hành trở lại.Trong số bọn cướp àm nàgy đêm cảnh sát phải nhức đầu, có 1 băng cướp khá là nguy hiểm, cảnh sát bó tay với chúng!Vì sao cảnh sát bó tay với chúng??Bởi vì, nhân viên cảnh sát nào khi áp giải tên đầu sỏ của chúng về đều bị......................giết chết!Quá kì lạ và bực mình , trưởng sở cảnh sát bèn nhờ 1 thảm tử có tiếng đến giúp đỡ.Ông này rất giỏi , ko có 1 vụ án nào mà ông ko thể phá được.Sau 1 năm suy nghĩ thật cặn kẽ, cuối cùng ông cũng có kế để tìm hiểu được bí ậmt đằng sau những cái chết cũng nhân viên cảnh sát!Vào thời điểm đó, có 1 chuyến bay chở vàng và những thứ quý giá của ngân hàng Nhật đem qua ngân hàng Mỹ .Biết băng cướp rất khóai vàng, ông liền bắt lấy thời cơ để nhử tên cướp đó ra.Sau quá trình gian khổ ấy, thế là tên cướp cũng bị sập bẫy.Mọi hành káhch trên chuyến bay đều chết, chỉ còn nhân viên trên tàu , tên đầu đảng và ông thám tử.Sau khi bị còng tay lại, tên cướp ngồi đối diện với ông thám tử và hỏi :
    + Tui thấy ông rất giỏi áh, thôi thì bây giờ, ông về làm cho tui đi, tiền lương ông muốn bao nhiêu cũng được!
    Ông thám thử trả lời thẳng:
    + Ko, tui thích làm việc cho chính nghĩa, ko làm việc cho những tên như ông!
    Nghe câu trả lời như dzậy, tên cướp rất tức, hắn liền nói to hơn:
    + Tui hỏi lại ông, ông có làm việc cho tui ko, nếu ko làm, ông sẽ phải chết!!!
    +Ông thảm tử nghĩ :" Tên này khùng hay sao áh, bị còng tay như dzậy mà còn ăn nói láo xược".Rồi ông trả lời tên đầu sỏ bằng im lặng
    Tên đầu sỏ ức lắm:
    "Nếu ông ko làm cho tui ông sẽ phải chết!"
    Ông thám tử vẫn thản nhiên, xem như ko nghe thấy lời đe dọa của hắn.Thế là từ trong bộ áo vest sang trọng láng bóng của hắn, 1 khẩu súng đưỡc rút ra bởi........................................1 cái tay thứ 3 của hắn, cũng có nghĩa hắn là 1 quái thai!
    Các nhân viên trên chuyến bay đang ngồi báo cho cảnh sát tới thì nghe 1 tiê`ng "đòang", liềng tức tốc chạy ra xem sao thì thấy ông thám tử ko bị gì mà chỉ có tên cướp đang hấp hối.Thì ra...........................................ông thảm tử cũng là 1 ngưới có...........................3 tay..^.^
    He he, câu chuyện này cũng khá thú vị nên con post lên đây cho mọi người cùng xem và xả xì trét hén.Thầy con nói câu chuyện này là thầy con được coi trong 1 quyển sách nào đó, chuyện con vừa kể đã bị tóm lược khá nhiều chỗ nên bác nào đã đọc qua thì hãy thông cảm cho con hen!Ko biết cái này có nói về chính trị hay gì ko,con đã hỏi 1 mod rồi, mod nói hông sao nên mới post,nếu bị phạm quy thì delete dùm con hén, chứ đừng ............he he, treo nick con nghen,he he, muốn treo thì treo nick mod kia ah, he he!! Hi vọng mọi người có niềm vui nho nhỏ qua câu chuyện dzui này hén!
    ( Ko biết nên post ở chỗ nào nên dzô đại topic này luôn , nếu ko được thì chuyển dùm con hen mấy Mod, he he,cảm ơn mấy Mod nhiều nhiều hén!!:iwink: :smug: :smiletong

  5. #15
    Senior Member
    Ngày tham gia
    Apr 2006
    Bài viết
    258
    Thanks
    4
    Thanked 5 Times in 3 Posts
    Truyện hay lắm cutemoon, nhưng học hành sao mà để quên tên hai thành phố quan trọng của Nhật Bản vậy, mai mốt người ta hỏi không biết trả lời, họ chê con nít Việt Nam mình sao. Để anh nhắc cho mà nhớ nè: Shihonage với lại Kotegaeshi đó !!! :biggrin:
    Hiệp khí vi thượng sách.

  6. #16
    Administrator
    Ngày tham gia
    Apr 2006
    Bài viết
    730
    Thanks
    0
    Thanked 3 Times in 3 Posts
    Truyện thật hả anh DCH? Hôm nay mới lò mò vô đây đọc
    Lạ nhỉ! Khám sức khỏe định kỳ không có thử máu sao? Nếu bị bứu thì thử máu biết liền. Hình như hàm lượng sắt sẽ hơi cao. Có một người bạn làm chung cũng bị bứu trong gan. Đi bác sĩ thử máu biết liền khi bứu còn nhỏ. nhưng mổ rồi cũng tiêu, sơ còn tiêu mau hơn không mổ. Người bạn đã mất sau 4-5 năm phát hiện.
    Truyện của cutemoon hình như đã nghe hồi nhỏ.
    NgDaLat
    Nhớ ơn các bậc sinh thành, dưỡng dục, dạy dỗ

  7. #17
    Guest
    Guest
    Anh Thìn là một người bạn cũng tập võ chung TKD với em, hiện nay anh ấy để lại vợ và ba con, 1 cháu đang là học trò của em.
    Khám sức khỏe định kỳ GDC (General Daily Check) thường là khám nhịp tim, thần kinh gối, thử mở trong máu, đường Glucose chứ không thử mấy cái CLaine test (Bứu trong gan, bao tử) và Blue Test +(HIV) ngoại trừ được bệnh nhân yêu cầu hoặc Bác sĩ gia đình khuyến khích thử thì mới làm đó anh NGDalat. Ở Úc họ các bác sĩ khám càng ít, cành nhanh chừng nào thì tốt chừng đó (chứng tỏ bác sĩ giỏi, hay, tài ba), nhất là các bác sĩ Việt Nam & Á Châu (dĩ nhiên không phải ai cũng vậy nhưng đại đa số..99% chăng !) vì họ khoái được kéo Medicare lấy tiền của chính phủ, bệnh nhân chết thì kệ mẹ nó miễn tiền ông nhà nước ông lấy thì được rồi, nhưng các bác sĩ làm trong các bệnh viện thì hầu như rất quý bệnh nhân vì có luật lệ...
    Tiện đây xin chân thành cám ơn các bạn, các anh đã chia buồn với DCH, một kẻ ra đi như một vì sao rơi, DCH nghĩ là biết đâu linh hồn bạn mình sẽ được ấm cúng hơn khi biết được DCH viết lên những dòng chữ nầy nơi đây - HKD.COM, khi những người chưa hề quen biết anh Thìn vẫn đã bỏ ra vài phút nhớ đến anh - Cái quan trọng là chúng ta kẻ đang sống phải hiểu ý nghĩa của sự sống để một ngày ta cũng ra đi có dăm kẻ cũng nhớ đến ta.
    Thân mến.:friends: :friends:

  8. #18
    Senior Member
    Ngày tham gia
    May 2006
    Bài viết
    250
    Thanks
    0
    Thanked 1 Time in 1 Post
    Sai "chánh tả" rồi Anh! Cái này người ta kêu là Chuyện đấy! Chắc chắc DCH không thể "viết" ra đâu. Xem cái cách Anh ấy mang tâm sự vào trong cú pháp kìa!

    Thân.

    AM

    Riêng tư ta chẳng có gì
    Xác đi "vay" Mẹ, Hồn về "mượn" Cha...
    "Biết Người biết Ta, trăm trận (bị) Đánh (mà) trăm trận (vưỡn)... Hoà!"

  9. #19
    Senior Member
    Ngày tham gia
    May 2006
    Bài viết
    250
    Thanks
    0
    Thanked 1 Time in 1 Post
    ...Chủ nhật...

    Xong ca trực Đêm, Tôi cho xe ra khỏi gara rồi nhờ Anh-Em bàn giao giúp :"Ờ... các Chú về sau nhá! Anh hôm nay có công chuyện Anh về trước ít phút nhe!".

    Thực ra thì Tôi đâu có bận rộn gì. Chỉ tội hôm qua Ông Thày Nghề có nhờ đi lắp đặt cái RollDoor mệt quá nên muốn về nhà dỗ giấc ngủ thôi! (M... bọn đồng nghiệp cơ quan thì chúng còn lạ gì Tôi nữa. Chắc họ biết Tôi đói ngủ đấy mà...)

    Về đến nhà thì quả nhiên là hai con mắt của Tôi cứ "bảo nhau đoàn tụ". Thôi... mặc ngày mai ra sao...

    ... Tiếng thằng Cháu Ngoại oang oang làm Tôi thức giấc! Nhìn lên đồng hồ thì cũng đã 9:30'am. Bỏ M...! Mình mới "chợp mắt" mà đã hơn 2 tiếng rồi cơ à?! Chết thật! Thảo nào mà Cu Bờm cứ lôi Bác dậy bằng được "Bác Tâm... dậy đi Bác! Hôm nay Bà Ngoại nấu thịt gà ngon lắm!". Tôi uể oải đứng dậy đi về phía nhà tắm làm vệ sinh cá nhân. Phải nói thật là nếu không có thằng Cháu (Con của Em Gái Tôi) thì các ngày cuối tuần cũng sẽ như ngày thường cả mà thôi!

    Tôi ngồi xem TV với nó rồi dỗ nó ăn cơm. Nó nói:"Bác cùng ăn với Con nhá!". "Ừ! Bác sẽ ăn...". Tôi ăn vội bát cơm để thằng Cháu yên lòng chứ thực tình Tôi thấy đói mà ăn không ngon miệng gì hết. Lòng Tôi giờ đang hướng về tận đẩu tận đâu...
    ...Giờ này... Em đang làm gì? Em đã đi khám Bác sĩ chưa? Bệnh bướu cổ cũng dễ chữa thôi mà! Em đừng lo lắng nhiều. Mấy lần Tôi gọi mà sao Em không "bốc" máy?Em mệt sao? hay Em bệnh? Tôi hồi tưởng lại cái lúc mà mình mới quen nhau... Lúc ấy Tôi là một tên Chater nghiệp dư còn Em thì là một cô bé thi trượt Đại học... Chả biết Giời xui Đất khiến thế nào mà chúng mình lại có thể nói chuyện và hợp nhau đến vậy???
    Rồi chừng đâu hơn một năm sau, Em cố giấu nhưng Tôi vưỡn biết: Em có người yêu! Ban đầu Tôi thấy choáng váng nhưng rồi Tôi trấn tĩnh ngay. Tôi tự nhủ:" Tâm ơi! Mày soi mày vào gương đi! Người ta là sinh viên còn mày thì chỉ là tên Safe-Guard. Người ta dám "chơi" với mày đã là cái Phúc của mày rồi mày hiểu chưa?!". Nghĩ vậy nên Tôi cũng rất mong "thằng kia" sẽ mang đến Hạnh phúc cho Em tôi!...
    ... Tháng ngày thắm thoắt thoi đưa... tụi Tôi vưỡn thư đi tin lại với nhau trong "tình huynh nghĩa muội" trong sáng như thế. Nhưng... cái chữ "nhưng" chết tiệt đã làm cho biết bao con tim quặn thắt vì... đau. Có một thời gian dài Tôi gởi mail cho Em nhưng không thấy hồi âm gì. Tôi lo lắng nghĩ Em bệnh nên đành gọi vào máy của "thằng kia":
    - À lố! Ai "dzậy"?
    + À... ờ... Huynh đây mà!
    - A ha... "guyn" hã? Em chào "guyn"! "Phẽ hum"? (nó nói tiếng miền nam)
    + Ờ...hờ... Huynh khoẻ! Vậy chớ chuyện của bọn "đệ" thế nào? Bao giờ huynh được mời "uống riệu"? (Ý nói Tôi muốn đi mừng đám cưới Em và nó)
    - Guyn ơi! Tụi Em có chiện rồi! Không có "gụ hồng" nửa đâu...
    + Ủa sao kì vậy?
    - P. không còn iu Em nửa! Vả gia "đừn" hông cho Em quan hệ với cổ...
    ... Tôi thẫn thờ buông cái Phone xuống giường... Tại sao vậy? Tại sao thế Em? Rồi Tôi hộc tốc chạy xuống hàng Net gần nhà viết ngay E-mail cho Em với hi vọng Em sẽ nhận được. Tôi không còn nhớ mình viết gì nữa, hình như Tôi còn viết một đoạn Thơ khá dài...
    ... Một tuần sau Tôi mới nhận được hồi âm! Em viết cho Tôi một bức cũng dài không kém. Em nói về những đau khổ của người Con Gái lần đầu bước vào yêu rồi bị lừa dối thế nào, Em bị gia đình ngăn cản ra sao... Em cô đơn, Em tuyệt vọng, Em chỉ còn mỗi mình Tôi là chỗ dựa tinh thần, là "cứu cánh" duy nhất... Em hỏi Tôi bây giờ nên làm thế nào? (M... nó! Tôi đã... yêu bao giờ đâu mà biết?). Rồi Tôi cũng cố lựa lời khuyên nhủ Em rằng thì là... đừng để ý đến chuyện đó, đừng buồn đừng tiếc khi mà người ta đã phụ mình... Cứ như thế, ngày nào Tôi cũng viết tặng Em một bài thơ hay một chiếc E-Card xinh xắn với lời nhắn là một bài thơ tiếng Việt (dạo đó "chèn" được tiếng Việt vào E-card của nước ngoài là "oai" nhất rồi). Mùa Hè năm ấy qua đi thật nhanh...

    Em đã thi đậu nhưng không phải một trường trên Sài gòn như mơ ước ban đầu (gia đình sợ Em quay lại với tên "trộm" đó và e ngại Em không tập trung học tập) mà là một trường ngay ở Đà lạt quê hương Em. Tôi vừa vui vừa mừng cho Em mà lại thấy... tủi cho chính mình! Éo le quá! Tôi với Em xa cách về địa lý đã đành, đằng này lại xa cách luôn về "giai cấp". Giờ Em đã là một sinh viên lại là con nhà khá giả. Còn Tôi ư? Bao nhiêu năm rồi Tôi vưỡn chỉ là một tên..."No Name - No face - No number" như lời hát của "Modern -Talking Band" thường hát! Tôi có tình yêu cho Em nhưng khả năng làm việc của Tôi liệu có đủ chu cấp cho Em? Câu trả lời là Không! Tôi yêu Em trong âm thầm cay đắng mà chưa một lần hé răng cho Em thấy được. Không biết rồi đây khi Tôi nói ra "ba chữ khó khăn" ấy Em có bằng lòng hay Tôi lại... "mất Em lần nữa"???
    ...
    Cũng may cho Tôi! Dạo này Em có vẻ quan tâm đến Tôi hơn. Nếu như trong 1 tuần Tôi mà bận là y như rằng sẽ có tin nhắn của Em. Nào là "H... ơi! M... về nhà rồi. H... đang làm gì đó?Ăn cơm chưa?", rồi thì "H... ra chat đi!", hay "H... ra uống cafe nha! M... đang ở HN..." kì tình Em chỉ "chộ" Tôi thôi. Em mà ra đây được thì Tôi tin rằng Ba-Mẹ sẽ "oánh" Tôi một trận vì đã dám cả gan "dụ" Con Gái yêu của Các Người...
    ... Hôm nay cũng vậy! Tôi đang post Diễn đàn thì Em lại nhắn tin... trớ trêu thay, lần này Tôi mắc lừa Em thật (Chắc tại Tôi nhớ Em quá!). Mà... chúng mình rồi sẽ "đi đến đâu" Em nhỉ? Tôi thấy Tôi mà "chiếm hữu" Em thì Tôi ích kỉ mà Tôi thì cũng khôngnỡ "buông" Em ra khi mà Tôi đang có cơ hội. Ôi... Tôi thật đau đầu vì Tương Lai mù mịt này vậy!

    Đà lạt mùa này chắc đẹp lắm chứ không nắng gay gắt như Hà nội đâu Em nhỉ?! Hơn một lần hứa vào thăm Em nhưng Tôi vưỡn chưa dám vào. Phần vì công việc ràng buộc, phần nữa tại Tôi còn phân vân có nên nói thật lòng mình cho Em hiểu không? Liệu rồi sẽ ra sao? Em chấp nhận Tôi hay Em... cự tuyệt???

    .... Vậy là "tiêu" M... nó cả một ngày. cả một buổi chiều dông dài để "quạt hết mấy gánh than"!

    Eo ôi! Nóng chết khiếp!

    AM


    Riêng tư ta chẳng có gì
    Xác đi "vay" Mẹ, Hồn về "mượn" Cha...
    "Biết Người biết Ta, trăm trận (bị) Đánh (mà) trăm trận (vưỡn)... Hoà!"

  10. #20
    Administrator
    Ngày tham gia
    Apr 2006
    Bài viết
    730
    Thanks
    0
    Thanked 3 Times in 3 Posts
    Thế à! Truyện và chuyện khác hả anh Khất. Đúng là nhỏ không siêng học nên lớn lên lộn lung tung.

    Nghe người ta bán than nên cũng bán theo

    Cách đây mấy năm có email của người bạn đai khái là:
    --Khi nào ghé CA thì gọi cho HL
    Có số phôn nhưng chưa kip gọi thì bạn đã ra người thiên cổ. HL cũng là dân TCĐ thì phải

    http://www.langviet.net/forums/index.php?showtopic=45502

    Chữ Đồng Tử, người bạn khác có lời tiễn biệt:

    Người bạn nhé sẻ cùng nhau găp lại
    Cánh cửa nầy không dành chỉ riêng ông



    NgDaLat
    Nhớ ơn các bậc sinh thành, dưỡng dục, dạy dỗ

Trang 2 của 4 Đầu tiênĐầu tiên 1234 CuốiCuối

Quyền viết bài

  • Bạn Không thể gửi Chủ đề mới
  • Bạn Không thể Gửi trả lời
  • Bạn Không thể Gửi file đính kèm
  • Bạn Không thể Sửa bài viết của mình
  •