Ngày ....

Lần đầu tiên bước vào 1 võ đường Aikido, mọi cái đều mới mẻ, tâm trạng tò mò muốn tìm hiểu và thử sức với một môn võ đạo mới mà từ lâu, qua sách báo, tranh ảnh và nhất là nhưng đoạn phóng sự ngắn trên truyền hình. Những bước di chuyển thoăn thoắt, những đòn đánh thật đẹp mắt, những cú ngã... Một câu hỏi đặt ra với cu cậu lúc ấy: Tài thật họ làm thế nào mà đối phương chỉa sau vao động tác đã nằm gọn dưới đất vậy?


....năm 1997.
Một lần đi học qua đường Lê Duẩn, bất chợt nhìn thấy một cái biển ghi một dòng chữ mà đã bao lâu nay mình cất công tìm kiếm ở HN mà ko thể nào tìm ra : " Tuyển sinh Aikido". Cảm thấy sung sướng dã man, cái mong muốn bấy lâu có cơ thành sự thật. Thằng cu phi xe lên vỉa, chui vào ngôi nhà có biển hiệu May và cũng là nơi đặt cái biển quảng cáo ở trên, rồi hỏi han, rồi ghi tên đăng ký, rồi đóng tiền tháng đầu, tiền mua đồ tập... tất cả chỉ diễn ra trong vòng có hơn chục phút. Thằng bé hân hoan đạp xe về nhà, trong đầu chỉ tưởng tượng và mong sao cho đến buổi tập đầu tiên...

... buổi tập đầu tiên
háo hức, sung sương, xen lẫn hồi hộp bao trùm lấy thăng bé khi bước từng bước chân lên cầu thang dẫn đến phòng tập (Nhà văn hóa quận HK), những phút hồi hộp chờ thầy đến... Rốt cuộc một xô nước dội từ đầu đến chân. Thầy thông báo đây là lớp Vĩnh xuân nhu quyền chứ ko phải Aikido. Cảm giác bị lừa phải xua mai mới tạm biết đi và thay vào đó là suy nghĩ, ừ thì tập cho biết.

...một năm sau, hình như nó hết duyên với Vĩnh xuân, việc tập tành phải bỏ dở giữa chừng vì thời gian dành cho việc học, nhưng có cái gì đó đã nhóm lên trong lòng nó, tình yêu võ thuật chăng???

...thời gian trôi đi, cuộc sống thay đổi nhiều, hắn có mặt ở một miền đất xa lạ và cũng chính tại nơi đây hắn bắt đầu những cú Ukemi đầu tiên, những bước Taishabaki lẫm chẫm. Aikido thực sự làm hắn bị mê hoặc, những giờ tập đem lại cho hắn cái cảm giác tự do một cách kỳ lạ, mọi điều nhỏ nhặt của cuộc sống dường như biến đi hết, chỉ còn lại mong muốn duy nhất: Hòa nhập. Mỗi khi giờ tập kết thúc, hắn lại cảm thấy thật tiếc và ước gì nó keo dài thêm một chút để hắn có thể thử lại những động tác còn lỗi. Những lúc lo lắng nhiều hắn chi mong sao được lên Tatami, được lăn, được té thậm chí được làm Uke ko cũng được. Cảm giác thật lạ chưa từng có... cảm ơn Aikido!!!