Trang 4 của 11 Đầu tiênĐầu tiên ... 23456 ... CuốiCuối
Kết quả 31 đến 40 của 107

Chủ đề: Chống đòn chân

  1. #31
    Pikalot
    Guest
    Trích dẫn Gửi bởi Pikalot
    Thầy tui nói, muốn thắng người thì phải thắng ta, mà tự tui thấy tui là trùm rồi, trùm thi ko thể đánh bại :isad: , vậy ko biết chừng nào tui mới thắng tui được h34r:
    Bạn ko đọc kĩ, hay là ko hiểu :huh: . Cái vấn đề là tui ko thắng được tui mà, từ đó thì suy ra tiếp đi :iwink:

  2. #32
    Guest
    Guest
    Trích dẫn Gửi bởi Kojiro
    Kojiro nghĩ vấn đề nằm ở chỗ thời gian tập luyện chứ không phải kỹ thuật tập luyện.
    Giơ 2 tay đồng ý với những gì Kojiro phát biểu, nhưng có 1 câu xin tạm không đồng ý (sorry !) là vấn đề "thời gian tập luyện", nếu bạn kêu 2 ông Taekwondo hay 2 võ sinh Karate đấu với nhau thì chắc chắn 100% ông nào dai sức, tập luyện đầy đủ, thì người ấy sẽ chiếm thượng phong. Nhưng nếu trong trường hợp 1 ông Taekwondo và 1 ông Jodo hay Aikido thì ngoài chuyện ông nào tập luyện thường xuyên và thời gian tập luyện, còn phải có nhiều yếu tố rất khách quan khác nửa:

    1. Có biết kỹ thuật của đối phương, hiểu rõ nguyên tắc của cú đá nó ra sao? - Biết người biết ta trăm trận trăm thắng.

    2. Kỹ thuật hạn chế và tối đa của cá nhân mình có thể làm - làm sao có thể có được khả năng nầy? Đó là "cọ xát" với nhiều đối thủ nhiều môn phái khác nhau sẽ giúp bạn năng khiếu đó.

    3. Kỹ thuật tập luyện là điều khá quan trọng, vì từ nó bạn sẽ giúp bạn nhiều chọn lựa các đòn thế để biến thành đòn độc của riêng mình.

    Và 1 điều nửa là 1 vận động viên được tập luyện để tranh giải không nhất thiết là 1 tay chiến đấu giỏi mà còn ngược lại, vì các vận động viên dành nhiều thời gian để trao dồi đòn ruột hầu lấy điểm với mức tối đa trong thời gian tối ngắn, sống chết ở chiến trường sinh tử khác với trong võ đường nhiều lắm, cá nhân tui hồi đó (ngày xửa ngày xưa !!!) hầu như tham gia rất ư là nhiều giải cả những giải trong nước và quốc tế.. Nhưng tui đánh ngoài đời thì như hạch, mấy em nhìn tui đánh lộn mà muốn phun nước miếng, tổ sư Choi Hong Hi mà biết có 1 thằng đồ đệ như tui chắc ổng đạp tui ra khỏi môn phái Taekwondo từ lâu rồi !, ra đấu thật ngoài đời thì bị hết đòn nầy đến đòn khác kể cả 1 lần bị thằng bạn Vovinam dùng đòn hy sinh (Vovinam gọi là đòn "Xô ẩn Đạp Bụng số 1") dập đến mờ mất mà không vô được nó 1 đòn chân ruột cho ra hồn.. vì nó chỉ áp dụng được với dân Taekwondo cùng tui thôi. Tui từng bị 1 cô gái Aikido đánh cho miềm cả người với 1 đòn Tenchi Nage... vi cô nhập nội xát quá.. rung lên thì đánh gì mà nổi nữa (Ghi Chú: 1 phần vì cô ấy đẹp và có mùi dầu thơm nực trời của Baby Doll... mấy anh nội công cao cở như Aiki, NgDalat, Fourever còn khó chịu nổi huống gì trình độ tệ hại như tui...)

    Vì đâu phài con dao hay cây kiếm nào được trui rèn lâu, bén nhọn là có khả năng chơi với súng... dù là súng bắn nước.

    Chia xẽ để cùng hỏi, đừng buồn nhe anh Kojiro.

    Thân mến.

  3. #33
    Administrator
    Ngày tham gia
    Apr 2006
    Đang ở
    Montreal Canada
    Bài viết
    2,533
    Thanks
    134
    Thanked 156 Times in 114 Posts
    1. Có biết kỹ thuật của đối phương, hiểu rõ nguyên tắc của cú đá nó ra sao? - Biết người biết ta trăm trận trăm thắng.
    200% đồng ý với anh DCH! Không có gì đúng hơn câu này hết! Đòn thi đấu và đòn giang hồ là 2 chuyện khác nhau, khg thể so sánh được!
    Aiki

    Pain is the best instructor, but no one wants to go to his class...
    Khg có gì nguy hiểm hơn là võ miệng

  4. #34
    Member
    Ngày tham gia
    May 2006
    Bài viết
    61
    Thanks
    0
    Thanked 1 Time in 1 Post
    Hì, bình loại dzui dzẻ dzầy thì có gì buồn anh DCH.

    Yep, Kojiro hoàn toàn đồng ý với anh DCH. Nhưng Kojiro không có ý phân tích đòn thế, ý của Kojiro là người luyện võ, hơn thua nhau ở chỗ người nào khổ luyện nhiều, người đó sẽ hơn người khổ luyện ít. Cũng giống như 1 người nếu chỉ tập võ 1 tuần 3 buổi thì không thể bằng 1 người mỗi ngày đều luyện tập. (Trừ khi người đó là thiên tài võ học) Một người tập võ chuyên nghiệp, kỹ thuật dĩ nhiên sẽ khác hẳn so với 1 người tập võ chỉ để giữ sức khoẻ.

    Trở về nhận định của anh DCH, anh so sánh 1 bên là võ thi đấu và 1 bên là võ thực chiến. Kojiro nhớ có đọc 1 câu chuyện của 1 giáo sư người Mỹ hay Pháp gì đó. Ông này mang 7 đẳng Judo và có trình độ cao ở một số môn khác. Ông đi chu du khắp thế giới để học hỏi những kỹ thuật võ thuật mới lạ. Một lần, ông viếng thăm 1 người mà ông nghe đồn là rất ghê gớm. Khi bàn luận thì người ông viếng thăm luôn miệng chê kỹ thuật Judo là chỉ để trưng bày chứ không có tính thực tế. Ông giáo sư bèn thách người võ sư đó đấu võ và hai bên giao kèo là trận đấu chỉ ngừng khi có 1 người ko gượng dậy được hay ngất xỉu.
    Khi trận đấu bắt đầu thì ông giáo sư sử dụng một đòn judo quật người võ sư đó xuống đất. Người võ sư kêu lên rằng ông chịu thua. Vị giáo sư bèn nói rằng theo giao kèo thì trận đấu chỉ kết thúc khi nào có 1 bên bị ngất xỉu. Người võ sư bèn nói: "Ông coi tôi bây giờ có khác gì tấm ghẻ rách không!" Và trước sự kinh ngạc của ông giáo sư, người võ sư đó bật khóc. Ông giáo sư bèn bước lại gần để an ủi thì ngay lập tức, người võ sư đang nằm dưới đất phóng một cước ngay hạ bộ của ông.
    Cuối truyện là đọng lại lời nhận định của ông giáo sư đó: "Tôi đã từng giao đấu nhiều lần và từng bị đá trúng hạ bộ vài lần. Nhưng chưa bao giờ tôi lãnh một cú nhanh gọn, chuẩn xác và mạnh đến thế. Tôi ngất xỉu ngay lập tức. Khi tỉnh dậy thì phải rất lâu tôi mới có thể lê bước để trở về. Đọng lại buổi gặp gỡ là nụ cười tinh quái của ......(tên người võ sư) và lời nói 'đòn nguy hiểm nhất là bất ngờ' "

    Truyện Kojiro đọc đã lâu từ hồi còn ở VN, kể lại theo trí nhớ thôi. Có thể có vài chi tiết không chính xác. Nếu anh em nào trong đây có truyện này thì post lên cho Kojiro đọc lại hen.
    Hoa đẹp nhất là hoa anh đào, người đẹp nhất là người võ sĩ.

  5. #35
    Senior Member
    Ngày tham gia
    Apr 2006
    Bài viết
    129
    Thanks
    0
    Thanked 1 Time in 1 Post
    Câu chuyện 'Đòn bất ngờ' mà bạn Kijoro nói đến bên trên trích từ cuốn 'Những môn võ bí truyền trên thế giới', dịch từ nguyên tác 'Secret fighting arts of the world' của John F. Gilbey. Yếu tố bất ngờ trong chiến đấu đương nhiên rất quan trọng, không ai phủ nhận. Tuy nhiên nhân câu chuyện trên, xin nói thêm một chút về quyển sách và tác giả.

    John F. Gilbey chỉ là một nhân vật tưởng tượng do Robert W. Smith, Donn Draeger cùng vài người bạn đặt ra. Thật ra, Robert Smith và Donn Draeger là từng học qua boxing, judo, karate, kungfu ... và là tác giả của một số sách võ thuật vào những thập niên 1950-1960. Tuy nhiên, khác với những sách ký tên thật, những sách ký dưới tên John Gilbey có cả chuyện thật lẫn chuyện xạo. Nhất là quyển "Những môn võ bí truyền" thì phần lớn là chuyện bịa đặt. Mãi đến năm 1999 Robert Smith mới xác nhận John Gilbey là nhân vật không có thực (Donn Draeger chết năm 1982). Có dư luận cho rằng vì kẹt tiền nên họ phải phịa chuyện giật gân để bán sách, và phải ký tên giả để khỏi mất uy tín. Nay bí mật đã được bật mí, thành ra sách của John Gilbey chỉ để đọc chơi cho vui thôi chứ không còn được coi là tài liệu võ thuật đáng tin cậy nữa.

  6. #36
    QQuan
    Guest
    Công nhận truyện tuy xạo nhưng cũng thú vị ra phết :dazzler: , ko có đòn nào nguy hiểm bằng "đòn bất ngờ".

    "Minh thương dễ đỡ, ám tiễn khó phòng" h34r:
    "Tứ đẳng huyền đai hổng bằng dao phay chém lén" :biggrin:

    Tuy những điều này ở võ thuật chân chính thì cấm kỵ, nhưng khi ra giao chiến ngoài đường ko qui tắc thì..... h34r:


  7. #37
    Guest
    Guest
    Trích dẫn Gửi bởi levan
    John F. Gilbey chỉ là một nhân vật tưởng tượng do Robert W. Smith, Donn Draeger cùng vài người bạn đặt ra. Thật ra, Robert Smith và Donn Draeger là từng học qua boxing, judo, karate, kungfu ... và là tác giả của một số sách võ thuật vào những thập niên 1950-1960. Tuy nhiên, khác với những sách ký tên thật, những sách ký dưới tên John Gilbey có cả chuyện thật lẫn chuyện xạo. Nhất là quyển "Những môn võ bí truyền" thì phần lớn là chuyện bịa đặt. Mãi đến năm 1999 Robert Smith mới xác nhận John Gilbey là nhân vật không có thực (Donn Draeger chết năm 1982). Có dư luận cho rằng vì kẹt tiền nên họ phải phịa chuyện giật gân để bán sách, và phải ký tên giả để khỏi mất uy tín. Nay bí mật đã được bật mí, thành ra sách của John Gilbey chỉ để đọc chơi cho vui thôi chứ không còn được coi là tài liệu võ thuật đáng tin cậy nữa.
    Chuyện kể của anh Levan làm tôi nhớ đến 1 chuyện, đó là hiện giờ tui đang có 1 bản gốc của cuốn sách "Những Môn Võ Bí-Truyền trên Thế Giới", cuốn sách giới thiệu bởi "Nguyệt San Võ Thuật" in tại nhà in Phạm Ngũ Lão - Sài Gòn, ấn bản đầu tiên năm 1970, giá ghi bán là $200. Ấn bãn tại Việt Nam đặc biệt có thêm phần phí sau bài "Những ông thầy nghề võ khét tiếng ở Trung Việt".

    Phải công nhận là cuốn sách của "Tiến Sĩ John F. Gilbey" (7 đẳng Nhu Đạo, 5 đẳng Không Thủ Đạo, 5 đẳng kiếm đạo, võ sư Thiếu Lâm v.v..) là một cuốn sách gối đầu nằm của mọi con nhà võ vào thời ấy, cùng thời với cuốn "Ngũ Đại Trân Tàng Bí Bản" được những con nhà võ Việt Nam yêu thích, như bố của tôi chẳng hạn, vào cuối năm 1978 ông trốn tù "Học Tập cải tạo" về và ông tìm đường vượt biên, dù lúc ấy tui chưa hề học võ và cũng chưa có thích về võ thuật nhưng tui nhớ hoài hình ảnh của ông đứng trước tủ sách tần ngần rất lâu, rờ từng cuốn rất lâu các sách võ thuật mà ông có cả đời nâng niu nó, rồi ông lấy bỏ vào túi sách dăm ba cuốn sách võ thuật, tui nhớ không lầm thì có cuốn "Những Môn Võ Bí-Truyền trên Thế Giới" và vài cuốn Vovinam Việt Võ Đạo. Chuyến đi của gia đình tui có rất nhiều võ sư Vovinam - Việt Võ Đao do Thầy Trần Huy Phong (Đã mất 8 năm rồi) tổ chức, hầu đưa rất nhiều huấn luyện viên và võ sư Vovinam đi ra nước ngoài để xây dựng và phát huy môn phái, chuyến đi không có gì là ghê gớm so với những chuyến tàu vượt biển sau nầy, nhưng trên tàu có đầy đủ "đồ chơi" để sẳn sàng đụng độ với tụi hải tặc Thái Lan, vốn rất là ác độc trong thời đó với lối giết người, cướp của và hảm hiếp rất là dã man. Tàu đến bến bờ MaLaysia bình an và lần nữa tôi lại thấy ông nâng niu những cuốn sách trên dù tụi cảnh sát Malaysia cố gắng thải tất cả mọi thứ như rác rưởi xuống biển - ngoại trừ vàng và quý kim chúng có thể lấy được - Ông đã nhào đến tên cảnh sát Malaysia mang súng M16 với lưởi lê để dành lấy mấy cuốn sách dưới ánh mắt rực lửa của chúng, tui không hiểu làm sách nào đó mà ông có thể giải thích với chúng dù lúc ấy bố tui chỉ nói được tiếng Anh bập bẹ, mấy tên cành sát bu lại và vui vẽ đưa cho bố tui mấy cuốn sách. Cuốn sách đó theo dòng đời trên đảo Pulau Bidong tị nạn nghèo nàn, bên bờ Thái Bình Dương đầy bao dung đó đã chuyền tay không biết là bao nhiêu người, có người trên đảo buồn buồn lấy tập chép cả cuốn để đọc và thực hành luyện tập, đến giửa năm 1979 gia đình đến Úc, ông vẫn nâng niu cuốn sách ấy hơn bất cú quyển sách nào ông có được.

    Và bây giờ cuốn sách đó thuộc về tui vì ông bố tui đã "rửa tay gát kiếm" không muốn dính dáng với võ thuật nửa mà trở về với cờ tướng, thư pháp v.v.. Nhìn cuốn sách đã bạc màu, bìa thì rách gần hết, dù nhà sách Đại Nam đã in ra ấn bản mới nhưng tui vẫn rất trân trọng cuốn sách này. Không biết 2 lão Robert Smith và Donn Draeger là dưới cái tên phịa "John F. Gilbey" nghĩ gì khi bao nhiêu người Việt Nam đã từng trân trọng cuốn sách - dù sau nầy bí mật đã phanh phui ra ánh sáng... John F. Gilbey là một võ sư của trí tưởng tượng. Vào tháng 3 năm 1999 khi biết được điều Robert Smith tiết lộ, tôi đã đọc thêm cuốn sách 2 lần từ đầu đến cuối... Tôi cảm thấy như mình vừa đánh mất điều gì đó rất ư là vô giá.

    Qua NET tui được biết cuốn sách này đã bán đến 14.000.000 ấn bản với hơn 43 ngôn ngữ trên khắp thế giới.

    Một trong những cuốn sách đem đến cho tôi thật nhiều ấn tượng.

    Than mến.

  8. #38
    Member
    Ngày tham gia
    May 2006
    Bài viết
    61
    Thanks
    0
    Thanked 1 Time in 1 Post
    Thì ra là vậy. Trước giờ Kojiro cứ tưởng đó là chuyện kể có thật. Kojiro nhớ trong cuốn đó còn có 1 bài luyện khí công, theo như sách nói thì rất đơn giản và công hiệu là lấy bàn tay trái up1 vô lỗ tai phải, tay phải úp vô lỗ tai trái. Rồi lấy ngón trỏ gõ gõ lên ngón giữa, xoay mình qua lại sao đó (lâu quá quên mất) Hồi đó Kojiro cũng tưởng thiệt, mỗi ngày ngồi tập. 1 thời giain chả thấy gì nên nản rồi bỏ. Cũng may không bị di căn gì. :biggrin:
    Hoa đẹp nhất là hoa anh đào, người đẹp nhất là người võ sĩ.

  9. #39
    Administrator
    Ngày tham gia
    Apr 2006
    Bài viết
    349
    Thanks
    1
    Thanked 4 Times in 3 Posts
    Trích dẫn Gửi bởi DCH
    Qua NET tui được biết cuốn sách này đã bán đến 14.000.000 ấn bản với hơn 43 ngôn ngữ trên khắp thế giới.
    Vậy số lượng người bị tẩu hỏa nhập ma nhiều quá hả :danger:

  10. #40
    Senior Member
    Ngày tham gia
    Apr 2006
    Bài viết
    129
    Thanks
    0
    Thanked 1 Time in 1 Post
    Như vậy chẳng riêng vn mà khắp thế giới biết bao người mắc lỡm vì cuốn sách này. Người mình vốn chẳng xa lạ gì với võ thuật mà còn bị gạt, huống gì người âu mỹ thời thập niên 1960 còn mù mờ về văn hoá và võ thuật đông phương. Thấy quyển sách bán chạy như tôm tươi, chính R. Smith và D. Draeger cũng phải ngạc nhiên khi thấy thiên hạ dễ tin như vậy. Tin vào nội dung đầy huyền hoặc của cuốn sách thì còn hiểu được vì mấy ai có đủ kiến thức võ học để đánh giá và đủ điều kiện để xác minh. Tuy nhiên thân thế của "John F. Gilbey" thì rõ ràng là quá đáng, đầu óc ưa lý luận phân tích của người tây phương để đâu, chẳng lẽ không nhận ra những điểm vô lý ? Là một triệu phú ngành dệt bận bịu kinh doanh mà có đủ thời giờ để học sử dụng thông thạo 7 ngôn ngữ đã khiếp rồi, vậy mà còn dư giờ và khả năng nên mới lấy thêm cỡ 20 đẳng vừa judo, kendo, karate và kungfu ! Đó là chưa kể đến yếu tố thời điểm: judo tuy truyền bá sang tây phương từ đầu thế kỷ 20 nhưng tính đến trước thế chiến thứ hai đã mấy người theo học ? Karate và Kendo thì cỡ 1950 mới bắt đầu du nhập, còn kungfu thì người tàu thời đó còn dấu kỹ lắm kia mà ? Cuốn "võ bí truyền" tung ra năm 1963 thành công ngoài sức tưởng tượng nên trong những năm kế tiếp "John Gilbey" thừa thắng xông lên ra thêm 2 cuốn nữa, cũng bán chạy nhưng thua xa cuốn đầu. Điều khôi hài là mấy quyển sau ít xạo hơn nhưng thiên hạ lại không tin cậy bằng, trong khi quyển đầu thì được dùng làm tài liệu tham khảo và trích dẫn khắp nơi ! Ở vn hẳn cuốn "võ bí truyền" cùng tác giả John Gilbey đã là nguồn cảm hứng cho nhiều tiểu thuyết võ thuật, điệp viên kỳ tài Tống Văn Bình Z28 võ nghệ đầy mình và giỏi nhiều ngoại ngữ chắc là một điển hình ? Độc giả bốn phương tới tấp gửi thư hỏi tác giả đủ điều, có người còn xin vào làm việc ở xưởng dệt của 'triệu phú ngành dệt John Gilbey' ! Robert Smith cứ ôm bụng cười và trả lời qua quít cho xong, tuy nhiên trước những thắc mắc về huyệt đạo, khí công ... thì nhà xuất bản Tuttle không cười nổi, cứ lo ngay ngáy rủi có ai tập theo bị gì rồi thưa kiện lung tung.

    Sẵn đang nói về cuốn 'võ bí truyền' nên lan man một chút cho vui, xin ngừng ở đây để anh em trở về chủ đề kỹ thuật 'chống đòn chân'.

Trang 4 của 11 Đầu tiênĐầu tiên ... 23456 ... CuốiCuối

Quyền viết bài

  • Bạn Không thể gửi Chủ đề mới
  • Bạn Không thể Gửi trả lời
  • Bạn Không thể Gửi file đính kèm
  • Bạn Không thể Sửa bài viết của mình
  •