Nhân đọc bộ truyện kiếm hiệp Côn luân, có một đoạn đối thoại giữa 2 nhân vật trong truyện, aikikai thấy khá hay và đáng suy ngẫm nên post cho mọi người cùng chia sẽ nhé.
Đoạn đối thoại giữa Lương Tiêu (nhân vật chính) và Cữu Như ( cao tăng phái thiền tông). Trước đó 2 người đã có 1 trận giao đấu...
....
Cửu Như cười bảo:
_Ngộ tính ngươi cũng cao, đáng tiết là học thì nhiều nhưng chẳng hành được bao nhiêu. Chịu khó bắt chước người khác, luyện tái luyện hồi, nhưng cuối cùng chữ thầy trả thầy, chính mình lại chẳng còn chút bản lĩnh gì !
_ Thế nào là "chữ thầy trả thầy" Lương Tiêu thắc mắc.
Ngươi hỏi đúng trọng điểm rồi đấy.- Cửu Như đáp- Chữ thầy trả thầy tức là học công phu của ai chỉ giới hạn ở mức hiểu của người ấy, giới hạn ở chỗ mô phỏng, không biết vượt qua, luyện tới luyện lui vẫn còn nguyên vết tích của người khác. Tóm lại cũng chỉ đạt đến cảnh giới "kỹ thuật". kẻ địch mà lợi hại thì chỉ cần một chiêu là họ sẽ nhận ra thực lực của ngươi đến đâu.
Liễu Oanh Oanh (chú thích:nhân vật nữ trong truyện) nghe nói thú quá, chen vào:
_Vậy công phu của chính mình là phải như thế nào?
Công phu của chính mình là sự vỡ vạc của bản thân. Mỗi người phải có cách hiểu riêng, kẻ khác mới không dò ra đầu mối, cũng tức là tùy cơ ứng biến, nông sâu tại tâm, khoáng đạt thoải mái, biến hóa khôn cùng, vươn tới cảnh giới "Đạo". Kỹ thuật hữu hạn, còn Đạo thì khôn cùng.
Lão nhìn Lương Tiêu, tủm tỉm:
_ Kỹ thuật của ngươi không phải là kém, nhưng xung quanh ngươi có cái vòng ràng buộc quá to, nếu hiểu được cội rể của nó thì có thể cưỡi mây về gió, mặc sức biến hóa, nếu không hiểu được thì tập cả đời cũng khó mà chạm tới Đạo, chỉ mãi loay hoay ở cái vòng ấy mà thôi.
Lương Tiêu băn khoăn:
_ Cái vòng đó là gì?
Cửu Như trả lời:
_Bần tăng không nói được. Nói toặc ra thì đấy lại là công phu của bần tăng chứ không phải của ngươi nữa.=d>
......
Tuy truyện chỉ là hư cấu nhưng câu nói của vị cao tăng rất đáng suy nghĩ. Trước khi post bài này aikikai có đọc bài viết của Wago về cảm nhận của thầy Endo thấy có nhiều quan điểm tương đồng. Thầy đã chọn một con đường (đạo) và phát triển nó theo cảm nhận của bản thân. đến giờ cũng đạt được ít nhiều thành tựu(ko liên quan gì đến đai đẳng nhé).
Còn các bác nghĩ sao về vấn đề này?