-
Em
Lưu Quang Vũ
Em làm thay đổi đời anh
Như màu trời đổi thay sắc nước
Như gió bấc, gió nồm đổi mùa nóng lạnh
Như phù sa đằm thắm tạo đồng bằng
Anh vào trong vòng tay em
Như tàu vào bến cảng
Biết em là nước mắt của quê hương
Có gì đâu. Chuyện đơn giản dễ dàng
Mà đến nay anh vẫn chưa hiểu hết được
Giữa ý nghĩ rối ren, em là mặt trời trong biếc
Ý nghĩ của anh, thành vầng trán của em
Mỗi ngôi nhà, ngọn gió, mỗi ban đêm
Mỗi tiếng hát đều vọng từ em tới
Anh đọc bao sách dày về tình ái
Bao vần thơ anh viết trót đau buồn
Cứ nghĩ rằng những thiếu nữ như em
Chỉ có trong giấc mơ huyền hoặc
Trên đời này niềm vui không có thật
Và tình yêu chỉ trong chuyện mà thôi
Anh hay đâu, anh đã lầm rồi
Em vụt đến cho lòng anh chói lọi
Em vụt đến như mùa xuân bối rối
Với tình yêu là ngọn gió màu xanh
Người đầu tiên hiểu đôi mắt anh
Người duy nhất hiểu điều anh chẳng nói
Hiểu nỗi anh lo, cả những điều tội lỗi
Vẫn bao dung như biển lớn yên lành
Không có em anh sống cũng chẳng là anh
Cám ơn bàn tay chỉ sắc màu hạnh phúc
Em là rễ nối liền anh với đất
Lại là chồi mở búp đón sương mai
Lạ lùng như giấc mơ, mà chẳng phải giấc mơ
Em rất thật như là da thịt
Gần gụi lắm như cơm ăn áo mặc
Lại lung linh như một ánh trăng ngà
Hơi thở êm đềm, đôi mắt mở to
Ngày hạnh phúc có nụ cười mỏi mệt
Là dịu dàng, em cũng là mãnh liệt
Như thủy triều sóng mạnh vỗ vào đêm
Ôi đêm này anh biết nói gì thêm
Em đã là tất cả:
Sao của hoàng hôn
Mầm thơm của mạ
Niềm tin cần cho những năm gian khổ
Và tình yêu nuôi nấng những con người.
-
-
Anh có tin
Bùi Sim Sim
Tin hay không- tùy anh
Lá thư ấy, em viết rồi không gửi
Bao đợi chờ nén dồn thành... giận dỗi
Thư chẳng còn, nỗi nhớ vẫn vấn vương
Anh có tin- những chiều hoàng hôn
Em, một mình ưu tư, trầm mặc
Phượng cháy đỏ một màu khản thiết
Khoảng trời nào òa vỡ tiếng ve sôi ?
Thời gian ơi ! Xin nhé, đừng trôi
Ai đã hẹn ước đâu cúc vàng đam mê thế
Cuối đường chia tay heo may về đơn lẻ
Hoa sữa thơm đằm thắm nỗi... không lời
Anh hãy lặng im để hồn em chơi vơi
ể những cánh thư em viết rồi không gửi
ể giận dỗi chìm trong chờ đợi
ể mong nhớ hoài
Anh có tin - tùy thôi !
-
-
Có những lúc
Bùi Sim Sim
Có những lúc
buồn đến bồn chồn
lang thang không nơi an ủi
Có những lúc
tưởng như không đứng nổi
giữa chơi vơi sóng gió cuộc đời
lòng tê tái đơn côi
mình với bóng - ánh đèn hờ hững
Có những lúc
khát đến cháy bỏng
một niềm tin, một chút sẻ chia
một khoảng trời bình yên sau cơn mưa
anh bất chợt như thiên thần... thoáng hiện
Có những lúc
với bao điều... im lặng
Em một mình
anh đi đâu, nơi đâu ! ?
-
-
Tương tư chiều
Xuân Diệu
Bữa nay lạnh, mặt trời đi ngủ sớm,
Anh nhớ em, em hỡi! Anh nhớ em.
Không gì buồn bằng những buổi chiều êm.
Mà ánh sáng đều hoà cùng bóng tối.
Gió lướt thướt kéo mình qua cỏ rối:
Vài miếng đêm u uất lẩn trong cành:
Mây theo chim về dãy núi xa xanh
Từng đoàn lớp nhịp nhàng và lặng lẽ
Không gian xám tưởng sắp tan thành lệ
Thôi hết rồi! Còn chi nữa đâu em!
Thôi hết rồi, gió gác với trăng thềm,
Với sương lá rụng trên đầu gần gũi,
Thôi đã hết hờn ghen và giận dỗi,
(Được giận hờn nhau! Sung sướng bao nhiêu).
- Anh một mình, nghe tất cả buổi chiều
Vào chậm chậm ở trong hồn hiu quạnh.
Anh nhớ tiếng. Anh nhớ hình. Anh nhớ ảnh.
Anh nhớ em, anh nhớ lắm! Em ơi!
Anh nhớ anh của ngày tháng xa khơi
Nhớ đôi môi đang cười ở phương trời.
Nhớ đôi mắt đang nhìn anh đăm đắm.
-
-
Dại khờ
Xuân Diệu
Người ta khổ vì thương không phải cách,
Yêu sai duyên và mến chẳng nhằm người
Có kho vàng nhưng tặng chẳng tuỳ nơi
Người ta khổ vì xin không phải chỗ.
Đường êm quá ai đi mà nhớ ngó
Đến khi hay, gai nhọn đã vào xương
Vì thả lòng không kiềm chế dây cương,
Người ta khổ vì lui không được nữa.
Những mắt cạn cũng cho rằng sâu chứa;
Những tim không mà tưởng tượng tràn đầy.
Muôn nghìn đời tìm cớ dõi sương mây
Dấn thân mãi đến kiếm trời dưới đất.
Người ta khổ vì cố chen ngõ chật,
Cửa đóng bưng nên càng quyết xông vào.
Rồi bị thương người ta giữ gươm dao,
Không muốn chữa, không chịu lành thú độc.
-
-
Cho dù rằng
Có thể là như thế được hay sao ?
Khi tình yêu mang rất nhiều định nghĩa !
Mỗi một người có quyền giải thích cách riêng,
Để tình yêu của anh,
Chỉ mang đến cho em bằng những muộn phiền !!!
Cho dù rằng, anh có ra đi....
Em sẽ mất những gì em đã có !
Nhưng em vẫn còn hoài hơi thở,
Để nuôi em sống sót hết cuộc đời !
Cho dù rằng, anh có xa em...
Để lại đây, từng kỷ niệm với con đường góc phố !
Bây giờ đây , còn gì đâu để nhớ ???
Nếu có còn... sẽ tan loãng giữa hư không !
Cho dù rằng, anh đã đổi thay lòng !
Em đã biết... khi nhìn thấy trong nụ cười ánh mắt !
Tất cả đây, giờ đây như đã mất !!!
Chỉ còn em, đối diện với gương soi !
* Lang thang đọc được một bài thơ thật cảm động nên bê lên đây chia sẻ cùng mọi người.
-
Quyền viết bài
- Bạn Không thể gửi Chủ đề mới
- Bạn Không thể Gửi trả lời
- Bạn Không thể Gửi file đính kèm
- Bạn Không thể Sửa bài viết của mình
-
Nội quy - Quy định