PDA

View Full Version : Một chiện tình ....tang



Guest
09-07-2006, 12:59 AM
Một chiện tình ....tang

Cô tên là Quyên, nhan sắc cô cũng duyên dáng, mặn mà như dưa cải để qua tới tuần thứ tư, cô có cả một cái răng rưỡi khểnh rất dễ thương như Hồng Nhung, người cao dong dõng, nước da trắng, tóc dài.

Tóm lại là thuộc về loại dách lầu.

Nhưng nhân duyên cô nàng thì không được như ý lắm chỉ vì cô là con gái duy nhất của một chủ tiệm bán... hòm.

Nhà cô bán quan tài đã mấy đời, tuy rằng cô không dám chê bai gì cái nghề tổ truyền đã nuôi sống gia đình cô mấy chục năm nhưng cũng vì nó mà cô lỡ làng nhiều chuyến đò tình nên chỉ biết thở than cho số phận.

Ba cô có lần đã nghiêm nghị nói rằng cho dù cái nghề này không có hiển hách vinh quang gì nhưng rốt cuộc... phải có 1 ai làm chớ, hổng lẽ quăng xuống sông à?

Nhất là cái nghề này tuy thấy ghê ghê vậy nhưng thuộc về dạng... có tiền.

Khách hàng đa số đặt bước đến đây là đã... tang gia bối rối nên ít có thì giờ mặc cả trả giá, hay đòi thêm bớt này nọ, chủ tiệm vẽ vời ra sao cũng ô kê lùa bò dzìa chuồng tuốt luốt.

Bạn trai quen biết thì nhiều, nhất là cô xách Dream chạy vòng vòng Sàigòn thì người theo đuổi cả tá, nhưng tên nào tới nhà cũng hết hồn chạy làng...

Các bà mai bà mối cũng lắc đầy quầy quậy, chẳng ai khoái làm sui với nhà ........quan tài.

Thu qua xuân tới, riết rồi cô cũng chán nản, nhất định ở vậy tiếp thu nghề nhà. en tình thì đỏ bạc. Thà có tiền chẳng sướng hơn sao.

Vậy mà một hôm lúc cô đang ngồi buồn ngủ đàng sau quầy hàng lại có một gã thanh niên thọc tay vô túi quần ngại ngần đi thẳng vào tiệm của cô.

Buổi trưa hè chỉ có gã là người khách duy nhất.

Ngạc nhiên vì thấy gã trời đánh này chắc bị mát dây hết chuyện làm nên đi thăm tiệm bán hòm nên cô chăm chú theo dõi cử động cũa gã. Hai là thằng cha này đi coi bói bị thầy cho hay là sẽ từ trần vào tuần sau nên đi... shopping lần cuối.

Nhà cô ngoài những cái đó đó mà ba cô kêu là cái... cỗ thọ thì còn bán thêm những thứ phụ trội như hoa cườm, vàng mã, còn treo thêm bảng dịch vụ tẩm liệm, ướp... thấy mà ghê. Ban nhạc đám, cầu siêu, đất nghĩa trang... trọn gói đủ hết. Nhà cô thì không lớn lắm nên ở giữa nhà cô có để 2 cái "hàng mẫu " còn bao nhiêu là hàng... ca ta lô.

Gã trai này coi cũng được, tóc hớt cao, mặt mày tuy hơi có vẻ ngô nghê nhưng không đến nỗi tệ.

Gã đỏ mặt tía tai ngó trên trời dưới đất, rồi thọc tay túi quần lấy ra một tờ giấy, lẩm nhẩm rồi lại cất đi vặn hai tay vào nhau.

Gã tiến lại định hỏi cô cái gì đó lại lắc lắc đầu lui ra....

Thấy gã buồn cười nên cô mở lời:
- Anh có cần gì không, tôi có thể giúp.

Gã xua tay loạn lên:
- Không , không, không cần gì cả?

- Vậy thì vô đây làm chi cha? Bộ hết chuyện chơi rồi hả?

Gã bối rối:
- âu có . âu có chơi. Tui ... ờ mà... Tui cần nói chuyện với cô.

- Chuyện gì?

- Xin hỏi... dạo này cô... À mà thôi khỏi...

- Ủa anh này ăn nó sao kỳ cục, có phải muốn xin gỗ đi cầu cơ hả?

- Hông phải.

- Hay là kiếm ai?

- Dạ cũng đâu có quen ai.

- Không cần gì, cũng không quen ai. Vậy thì anh muốn gì?

Gã ngắc ngứ một hồi rồi phùn ra:
- Bây giờ tui phải khai thiệt... Tui đành chịu thua, không thể nào nói chuyện được với cô.

- Ủa anh muốn nói chuyện gì với tui?

- Tui muốn... tui muốn... làm quen.

- Làm quen với cái gì? Với cái hàng mẫu của tui đó hả?

- Dạ đâu dám, cái đó thì tui đâu có dám. Tui muốn... muốn ..........làm quen với ... cô.

Cô trố mắt nhìn:
- Làm quen với tui? Thì tui đây nè. Sao nãy giờ anh cứ quay qua quay lại chạy tới chạy lui như gà mắc đẻ vậy?

Gã trai khổ sở:
- "Bây giờ đành khai thiệt vậy. Tui có mấy đứa bạn, hỏi tui cách để làm quen với một cô bán hàng xinh đẹp. Thế là tui làm tài khôn, tự mình thảo ra cẩm nang " Bảy bước làm quen với bất cứ cô mậu dịch viên nào".

Tui còn lên giọng bảo tụi nó là bảy bước này dễ còn hơn ăn cơm sườn, áp dụng nơi đâu cũng ngon cơm ngọt canh.

Xem xong tụi nó cười hô hố lên một hồi rồi chở tui đến đây cho tui áp dụng chính bài cẩm nang của tui...

Tới đây rồi mới biết là trớt quớt hết... Một bước áp dụng cũng không xong nên bây giờ đành chịu tội với... đời.

- Ủa, ngộ vậy ta. Tới bảy bước lận hả? âu... anh diễn tả cẩm nang bảy bước làm quen nghe chơi coi.

- Dạ, bước thứ nhất đi dzô giả bộ ngó trời ngó trăng rồi khen tưới hột sen là hàng hoá bày biện xinh đẹp bắt mắt. Rồi giả bộ hỏi tiếp coi ai mà bày biện sắp xếp hàng hoá rất là có con mắt mỹ thuật.

Dĩ nhiên là vô tới đây tui mới té ngữa mới biết là hết xài được vì dạ nói thiệt ở đây ghê thấy mồ, đâu có xinh đẹp gì đâu, biết khen cái gì bây giờ.

Bước thứ hai là lân la hỏi xem cô bán hàng coi dạo này buôn bán thế nào, có đắt hàng hay không. Trời mưa đắt hàng hay trời nắng đắt hàng?

Cái này áp dụng nơi đây không chừng cũng bị ăn tát tai từ nơi cô nên tui đành ngậm miệng ăn tiền.

Bước thứ ba là hãy chọn một mặt hàng đắt tiền nhất hỏi giá để chứng tỏ là mình thuộc loại... sịn.

Bước này tui cũng ngất ngư hỏng dám xài, hỏng lẽ chọn cái hàng mẫu đang nằm chình ình đó. Biết đâu rủi có huông mình tiêu tán thòn thiệt thì sao.

Bước thứ tư là đòi coi cho thiệt là nhiều kiểu khác nhau để cô bán hàng giới thiệu sản phẩm.

Dạ nãy giờ tui ngồi lật cuốn ca ta lô... hòm coi chơi thấy coi bộ giống bị khùng nặng nên tui đành dẹp luôn chiêu này.

Bước thứ năm là để dễ bề thân cận gợi chuyện thì nên nhờ cô bán hàng chọn dùm... một cái theo ý thích của cô bán hàng.

Dạ cái này thì lại càng hai năm mươi lẹ nữa nên tui cũng đành nuốt chửng luôn không dám nói.

Bước thứ sáu thì nhớ đòi hỏi bảo hành hoặc mè nheo nhõng nhẽo với cô bán hàng là nếu hàng xài hổng được xin đem lại cho... đổi cái khác.

Dạ cái này chắc hổng có bao giờ xảy ra, khách hàng hổng bao giờ trở lại khíu nại nên tui cũng ỉm tuốt.

Bước thứ bảy là sau khi mua hàng, gói ghém xong nhớ hỏi nhỏ cô bán hàng có thích cái món mà chính tay cô lựa đó hay không để mình mua... tặng cô một cái giống y chang như vậy luôn tiện hỏi địa chỉ cô nhà nàng để mình 'đề li vơ' giao hàng tận nhà.

ến đây là đầu tui nó muốn nổ tung ra rồi chớ nói chiện gì nổi."

Cô Quyên nhìn mặt lơ láo của chàng mưu sĩ viết " cẩm nang cua gái bán hàng " cho bạn mà ôm bụng cười lăn.

Ngớt cơn cười cô mới hỏi:
- Bây giờ anh thấy thế nào?

- Thì thế nào gì nữa, đúng là chính mình lại tự bắn mình. Mình đã viết ra bảy bước mà tụi bạn tui lại quăng vô tiệm này thì tui chìm ngỉm. Xin thành thật nhận khuyết điểm.

Từ đây tởn tới già, hỏng đi nước mặn cho hà ăn chân. Bây giờ tui đi ra chung độ cho tụi nó.

- Nếu làm quen được thì kế hoạch tiếp của anh là gì?

- Ờ Ờ... Ờ.. nếu quen được hả? Thì cũng bình thường như bao cặp khác thôi. Mời đi uống nước, nghe nhạc.

- Vậy anh chờ chút nghe.

- Ủa chi vậy..

- Thì đóng cửa tiệm đi uống nước với anh chớ chi. Cho mấy người bạn anh chờ ở đầu đường thấy là cái cẩm nang của anh vẫn xài được như thường...

Tiền đó là quyền lợi nước uống của tui mà. Thay vì đem đi chung độ có phải uổng không?

Coi vậy mà thiên duyên tiền định, nhà của Vinh, tên của gã trai, là tiệm may lại không ngại ngùng gì chuyện con mình quen với chị Quyên.

Chú Long, ba của chị Quyên, cũng có chút máu hài hước, đi kiếm ở đâu một câu khẩu hiệu tiếng Mỹ đem treo trong tiệm, đọc là: " Well, somebody gotta to do it..."

Chị Quyên là bạn của cô em của tôi, mỗi lần trong đám tiệc chị Quyên vui miệng kể lại bảy bước cẩm nang cho đám bạn nghe là anh Vinh lại đỏ mặt ngại ngùng lảng đi chỗ khác.

Bây giờ thì anh Vinh đứng quầy phụ chị Quyên riết rồi cũng rành nghiệp vụ như ai...

Tôi có hỏi anh Vinh thì ảnh trả lời tỉnh bơ: "Somebody gotta do it..."


Source: www.hoanien.net