PDA

View Full Version : CHUYỆN MA - AIKIDO DOJO SYDNEY ! AUSTRALIA.



Guest
08-21-2006, 03:24 AM
http://i110.photobucket.com/albums/n120/hinhanhvothuat/ghost.jpg

Câu chuyện xảy ra cách đây khoảng 3 năm, được đăng trên tờ báo The People - Ấn bản của Sydney Úc, do người thật trong cuộc kể và được viết lại bởi phóng viên Eddie Chang. Có thể bạn không tin câu chuyện nầy vì tính cách huyền hoặc của nó, hoặc có thể cười vì... Chuyện ngớ ngẩn ! Nhưng cứ mời bạn nhe... Chuyện hơi dài nên đăng nhiều kỳ.

Không biết sao ngồi đánh máy cái bài nầy điện trong nhà tự động cúp 3,4 lần, khi bỏ hình lên thì HKD.COM không vào được, khi bạn đọc được dòng chữ nầy, là DCH đã mệt vô cùng với cái post nầy ! lạ quá !!!! Chưa bao giờ post cái gì khó bằng cái nầy ! Không hiểu...

Riêng tui !! Tui sợ ma nhất... Loại MA mà mấy bác gọi là MA NỮ ĐA TÌNH đó !!

Chuyện bắt đầu:

Căn nhà mới được khoảng 10 tuổi, nhìn khá mới được rao bán chỉ một tuần là có người mua và chủ mới là người di dân gốc Hoa Lục. Gia đình gồm vợ chồng và hai con một trai, một gái. Đứa con gái lớn 7 tuổi, thằng em 5 tuổi. Căn nhà sơn mầu vành nhạt, mái ngói đen, Máng nước, khung cửa và hàng rào cũng màu đen. Phía sau nhà có hai cây liễu với những cành dài như đuôi ngựa, có những cành rũ lê đến tận đất. Khoảng đất phía góc sân xây một hòn non bộ. Nước từ hòn giả sơn chảy róc rách ngày đêm. Những đêm gió lớn, âm thanh rào rạt của đám liễu rũ cộng với tiếng nước chảy của hòn non bộ kiều Nhật nghe buồn làm sao. Nhất là những đêm tối trời, người lối xóm đi qua, nghe thấy những âm thanh như những lời than thở phát ra từ phía sau nhà.

Nghe đồn rằng hồi xưa căn nhà là một Dojo môn Hiệp Khí Đạo của một Ông thầy người Nhật, Ông ấy chết sau một tai nạn thảm khốc khi về Nhật thăm gia đình và lúc đó tại Úc gia đình ông ở căn nhà phiá sau võ đường cũng gặp phài chuyện không may gì đó, nhiều người cho rằng võ đường này có ma vì ông Thầy Nhật đã chết và gia đình ông biến mất rồi nên không ai chăm sóc, cùng căn võ đường được xây cất kiều thuần túy của Nhật đã được giải tán từ lâu. Căn Dojo bỏ hoang từ lâu nhưng nhân lúc giá nhà cửa lên cao, các nhà đầu tư mua nhanh tay mua lại chỗ đất này, xây nhà đem bán lấy lời. Hai cây liễu sau nhà rất đẹp. Vì là cây đã sống lâu năm nên Hội đồng thành phố không cho phép đốn, vả lại chính hai cây đó tạo thành bức phông màu xanh lá mạ non, với những sọc dọc, làm căn nhà nổi bật. Thoạt nhìn tổng thể căn nhà ai cũng phải khen thầm, người vẽ căn nhà có cặp mắt rất nghệ thuật.

Lô đất cao đổ ra phía trước, nên cái nhà xe lớn được xây ở phía dưới. Nhìn vào căn nhà người ta cứ nghĩ đó là căn nhà hai tầng. Thật sự nhà xe một nửa phía sau ăn sâu vào trong lòng đất. Ở trong nhà người ta có thể xuống nhà xe bằng cái cầu thang từ phía nhà ăn. Nhà xe giống như cái hầm, vì ngoài cửa cuốn, không có bất cứ một cửa sổ nào Không khí trong nhà xe lúc nào cũng ẩm thấp, lành lạnh.

Người chủ mới tên Joe Hao, mua căn nhà mới giá rẻ không ngờ. Ông ta trả giá thấp hơn giá nêu trên bảng tới 15%, ông trả chơi cho vui, ai ngờ người ta bán thiệt. Giấy tờ, thủ tục sang tên nhanh kỷ lục. Làm như nếu chậm người mua đổi ý, chỉ có 4 tuần lễ là dọn vào được.

Ngày dọn vào người ta thấy Joe Hao cúng heo quay, một số bạn bè được mời tới ăn tân gia. Khách tới dự xem nhà ai cũng khen "chủ nhà thật may mắn mua được nhà đẹp, giá hời". Những chai rượu được khui ra, những ly bia được được nâng lên chúc mừng gia chủ an khang thịnh vượng. Không khí vui vẻ cho đến nửa đêm mới thôi khi bạn bè ra về, chủ nhà bỏ mặc những bừa bãi của buổi tiệc chúc mừng, đi nghỉ sớm. Men rượu làm ông mệt mỏi và buồn ngủ, ông vào phòng lên giường ngủ lúc nào không haỵ Trong giấc ngủ Joe Hao mơ thấy có người đàn bà Nhật ngồi gục đầu khóc ở gốc cây liễu sau nhà. Ước chừng người đàn bà tuổi chừng 30, mặc bộ đồ Kimono trắng toát. Ông tới gần người đó và hỏi "tại sao bà lại ngồi khóc ở đâỷ" Người đàn bà nghe hỏi không trả lời nhưng ngẩng nhìn ông với gương mặt đầy máu. Ông sợ quá hét to lên và tỉnh dậy mồ hôi đầy người. Ngoài kia vợ ông và hai cô em họ đang thu dọn chén bát. Giấc mơ khủng khiếp làm ông toát mồ hôi, ông lật đật ra khỏi phòng. Ông mở cửa ra phía cây liễu như muốn xác định một điều trong giấc mợ Đèn điện sân sau vẫn còn sáng, ông tới gốc liễu, một tảng đá trắng phủ rêu xanh dựng sát gốc, mục đích của nó là trang điểm cho cái "landscape" rất Nhật thêm phần tự nhiên. Nhưng thoạt nhìn ông thấy tảng đá có hình dáng người đàn bà đang ngồi gục đầu như hệt người phụ nữ trong giấc mơ. Đặc biệt màu sắc tảng đá trắng nhạt chứa nặng âm khí. Ông cúi xuống dùng hai tay đẩy tảng đá. Tảng đá bị đẩy lật qua một bên. Một con nhái nhỏ màu trắng đang nằm dưới tảng đá, thấy bị động phóng mình nhảy ra và nhanh biến mất vào phía chân bờ rào. Ông chủ nhà mới thật sự giật mình, người ông nổi gai ốc. Đêm mùa hè, cái nóng vẫn còn bao phủ, vậy mà ông cảm thấy toàn thân lạnh toát, mồ hôi chảy ra từng giọt trên má và trán ông. Ông im lặng trở vào nhà đi đến bàn thờ đốt nhang thờ Quan Công và Thiên Hậu như hầu hết các người Tàu tại Úc vẫn thờ cúng... Ông thầm khấn vái.

Những ngày tháng qua đi không có chuyện gì, giấc mơ đêm đầu tiên vào nhà mới ông không nói với bất kỳ một ai. Bất ngờ một buổi chiều như thường lệ, ông ngồi bên thằng con trai giúp nó làm bàị Ông vô tình thấy nó vẽ một bức tranh, trong bức tranh nó vẽ cây liễu, gốc liễu là một tảng đá. Điều đặc biệt là ngay bên tảng đá nó vẽ một con nhái trắng. Ông hỏi nó ai chỉ nó vẽ bức tranh này thằng bé trả lời tỉnh bơ "No one...No one Daddy, đâu có cái gì đâu bố !!!"

Nó chỉ tay vào cây liễu rồi tiếp tục "This is big tree, big rock and little frog". (Đây là cái cây lớn, đá lớn và con cóc nhỏ) Ông thấy hình như cái nhà này có gì không ổn. Nhưng không muốn vợ con sợ hãi, ông âm thầm theo dõi .

Ông đi chợ Flemington vào những sáng thứ Bảỵ Thường cả gia đình cùng đi nhưng có một lần ông còn nhớ rõ, hôm ấy trời mưa, tuy không mưa lớn, nhưng có thể làm ướt áo khách bộ hành. Ông không mang hai trẻ theo, sợ chúng bị trúng mưa. Khi trở về nhà ông không thấy hai đứa đâu, sau đó tìm thấy chúng đang chơi dưới nhà xe. Tuy đèn không bật sáng, nhưng những ánh sáng từ phía roller door chiếu vào không đến nỗi tối lắm. Ông thấy hai đứa đang dùng phấn vẽ lên tường. Một lần nữa ông giựt mình khi nhìn thấy bức tranh hai đứa vẽ. Nội dung bức tranh giống như bức tranh thằng bé vẽ hôm nào. Có chuyện khác bên cạnh tảng đá chúng vẽ tới 2 con nhái, một con màu trắng và một con màu nâu. Vừa thấy ông hai đứa cười lớn và chạy lên nhà. Ông hết nhìn bức tranh, nhìn hai đứa rồi lại nhìn ra cửa nhà xe suy nghĩ.

Ông Joe Hao có phần hùn tại công ty xuất nhập cảng thực phẩm, vợ ông giúp việc cho một nhà hàng. Công việc đưa rước hai đứa con được chia ra, vợ ông đưa chúng đi học ban sáng và ông đón tụi nhỏ về ban chiều. Một hôm đón chúng từ trường học, ông thấy thằng nhỏ ôm bên mình một cây súng nhựa bắn nước to tổ bố. Ông hỏi súng ở đâu, nó nói súng của bạn, nó không chơi nữa nên cho. Ông khuyên con không nên chơi đồ chơi chiến tranh. Mỗi lần nhìn thấy súng ống, ông lại sợ, vì nó làm ông nhớ lại cái ngày kinh hoàng ở Hoa Lục. Cái ngày mà bố mẹ ông bị tụi Hồng vệ binh bắt, chúng đội lên đầu ông bà cái nón giấy viết hàng chữ: "Kẻ thù nhân dân", chúng dắt ông bà đi diễu trên đường phố và cuối cùng chúng bắn chết hai người trước mặt ông. Cái hình ảnh bố mẹ ông dẫy chết trên vũng máu, không bao giờ phai trong tiềm thức. Nên trong giấc mơ người đàn bà mặt đầy máu làm ông sợ hãi. Cũng vì lý do đó mà ông ghét súng đạn.

Từ hôm thằng nhỏ mang súng về nhà chơi, ông thấy nó cứ đuổi theo chị nó vừa xịt nước vừa kêu "I''ll kill you" (Em sẽ giết chị) ông bực mình giựt lấy cây súng đập nát và vụt vào thùng rác. Thằng nhỏ khóc thét, rồi nằm lăn xuống đất ăn va.. Ngay chiều hôm đó ông khám phá thêm một chuyện. Bức tranh trong nhà xe nó vẽ thêm một người cầm súng đang bắn 2 con nhái .

Mùa Đông năm đó thật lạnh, lạnh đến nỗi ống nước tưới cây để ngoài vườn cứng ngắc, nước trong ống còn lại đóng thành nước đá. Người ta bẻ gẫy nó như bẻ một cây gỗ mục. Cây liễu trụi lá, trơ cành rũ xuống trông thật ảo não. Cây bông ngọc lan ông trồng từ hồi mua nhà bị lạnh quá lá khô như bị cháỵ Ngoài phố vắng người, thỉnh thoảng một vài khách bộ hành khoác áo da dầy cộm, đầu đội mũ len, cổ quấn khăn quàng, bước đi vội vàng như chạy trốn. Hơi thở như những làn khói nói lên cái lạnh buốt giá của mùa Đông. Thằng nhỏ bị cúm, nó phải ở nhà một mình. Lúc Joe Hao về không thấy nó trong phòng, tìm khắp nơi thấy nó nằm run trên cái xa lông cũ rách trong nhà xe.

Người nó nóng hực, mặt đỏ bừng như uống rượụ ông ẵm nó lên, nó dẫy nẩy: "con không đi, con muốn ở với mẹ" nó giơ tay chỉ vào tấm tranh vẽ trên tường "mẹ con kìa". Vợ Joe Hao ôm lấy con: "mẹ đây mà con". Nó cố gào lên "không mẹ con kia kìa". Hai người vội vàng mang thằng nhỏ đi nhà thương. Thằng nhỏ nằm nhà thương một tuần mới về.

(Còn tiếp).

Guest
08-21-2006, 03:43 AM
Từ khi về nhà, thằng nhỏ như người xa lạ, cứ ngồi lì một chỗ, hỏi gì cũng không nói, lúc đói tự đi lấy đồ ăn, ăn xong lại ngồi im lă.ng. Nó ngồi như vị thiền sư Nhật trong lúc ngồi thiền. Joe Hao đem con trở lại nhà thương. Bác sĩ thăm bệnh cho biết nó không có bệnh hoạn gì. Sức khỏe đều tốt. Chuyện nó ngồi như "thiền" bác sĩ không giải thích được, chỉ đề nghị ông bà theo dõi kỹ và ghi lại những gì xảy ra, báo cho nhà thương nếu có chuyện gì bất trắc.

Vợ Joe Hao phải nghỉ làm ở nhà coi chừng thằng nhỏ, có một lần nó đang ngồi trên giường với bà, tự nhiên nó nói lớn: "mẹ gọi, mẹ gọi" vừa nói nó vừa bước xuống giường. Bà yên lặng theo dõị Thằng nhỏ bước đi chậm chạp vừa đi vừa nói "đợi con với", nó tiếp tục đi tới cầu thang, rồi đi xuống nhà xe, tới trong nhà xe thằng nhỏ tới thẳng cái xa lông cũ hôm nào rồi nằm lăn ra, chân tay nó co rút lại rên ừ ừ. Bà sợ quá ôm lấy nó: "mẹ đây con", nghe tiếng nói nó mở măt nhìn bà nói "mẹ đi rồi".

Ngay tối hôm đó Joe Hao rước bà thày về làm phép trừ tà. Bà thày nghe nói từ Thái Lan qua hiện đang hành nghề tại Bankstown. Bà thầy nầy rất cao tay ấn. Chuyện làm phép trừ ma quỷ là sở trường của bà. Bà hành nghề có tới 30 năm kinh nghiệm. Rất nhiều trường hợp, các người khác bó tay, nhưng gặp bà thì ma nào cũng chào thua. Bà nói dòng họ bà chín đời làm nghề trừ tà để cứu nhân độ thế. Bà tuyên bố mình có khả năng tiếp xúc với thế giới bên kia khi cần thiết.

Bà thày tướng tròn như cục bột, ăn mặc theo đúng phong cách Thái Lan. Bước chân vào nhà bà chắp tay cúi đầu chào mọi ngườị Sau khi nghe qua sự việc. Bà được hướng dẫn xem bức tranh trong garagẹ Bà trở lên nhà lấy đồ nghề ra làm việc, đồ nghề của bà thật đơn giản: ba cái ly bằng đất màu đỏ, cái chung cắm nhang to bằng cái bát nhỏ cũng bằng đất nung. Đặc biệt miếng vải trải trên bàn vẽ tùm lum những đường quanh co, đó là những nét bùạ Tấm vải đã cũ, một vài chỗ chỗ bị nhang cháy chứng tỏ nghề trừ tà của bà đã lâu năm. Bà lôi ra trong giỏ một lá cờ ngũ sắc và năm lá cờ mỗi lá một màu, cũng đủ 5 mầu, những lá cờ nhỏ bằng bàn tay, một chai nước thánh mầu trắng. Một túi nhỏ đựng tỏi và mấy nhánh xương rồng còn màu xanh.

Bà rót nước từ chai nước thánh vào đầy các ly, cắm cờ xung quanh, đốt nhang lên. Bà yêu cầu mang thằng nhỏ ngồi trước mặt để bà trừ tà. Từ lúc bà đốt nhang lên, bà múa chân múa tay, bà niệm chú bằng tiếng Thái hay tiếng gì không ai biết. Bà lấy tỏi ra nhai nhỏ, rồi nhả vào ly nước. Thỉnh thoảng bà hét lên rồi lấy nước từ trong ly đổ lên đầu thẳng nhỏ. Thằng nhỏ ngồi "thiền" im lă.ng. Nó không quan tâm đến hành động múa may của bà, cũng không phản ứng khi bà đổ nước thánh vào nó.

Sau nửa tiếng làm phép, bà thầy ngồi thiền trước thằng nhỏ. Hai tay bà chắp trước ngực. Người đệ tử đi theo giải thích: Bà thầy đang nói chuyện với cõi trên. Khoảng nửa giờ sau, bà thầy tỉnh lại phán bảo mọi người: "thằng nhỏ bị ma nhập, con ma nay là con ma nữ, ghê lắm !".

Bà hỏi từ khi chuyển về nhà này ông chủ có mơ thấy gì không?. Joe Hao nghe bà thầy hỏi mới nhớ lại cơn ác mộng đêm đầu tiên về nhà. Bà thầy nói: "như vậy chứng tỏ nhà này có người chết oan. Nhưng chết như thế nào và ở đâu thì bà không rõ". Bà nói phải về nhà thỉnh sư phụ bà đến để hỏi mới biết và cách trị hữu hiệu hơn. Bà thầy ra về với mớ tiền thù lao, và hẹn trở lại khi nghiên cứu được phương pháp trừ con ma nữ nàỵ

Thằng nhỏ vẫn không khá, vẫn cứ ngồi thiền suốt ngày và phóng khỏi giường khi nghe thấy tiếng gọi mà nó nói là mẹ nó gọi. Ba tuần lễ sau trời mưa to gió lớn, con chị đi học về, về tới nhà không vào nhà mà lại đi thẳng ra cây liễu, ngồi ôm chặt lấy tảng đá. Con nhỏ được lôi vào nhà và đêm đó nó sốt thật nặng. Vợ chồng Joe Hao phải đưa nó đi cấp cứu, qua ngay hôm sau tỉnh lạị Vừa nhìn thấy mẹ, nó ôm chồm lấy: "mẹ ơi con sợ lắm". Joe Hao mang con về nhà và hỏi tại sao nó lại sợ.

Con nhỏ ngồi kể cho mẹ nghe: có một người đàn bà mặc đồ trắng lạ lắm tới gọi nó, nói với nó, bà ta mới chính là mẹ nó. "Muốn tới mang nó đi" Con nhỏ sợ nhất định không theo. Trong khi nó tìm cách trốn chạy thì em nó cứ bám chặt lấy bà áo trắng, không nghe nó nói, nó gào lên "bà đó không phải mẹ của em", bà áo trắng bực mình nhào tới chụp nó. Con nhỏ sợ quá chạy rớt xuống ghềnh đá, con nhỏ la thất thanh và tỉnh lại thấy mẹ nó ngồi bên cạnh.

Bà thầy lại tới, lần này bà tới, ngoài tên đệ tử người Thái gốc Việt làm thông dịch còn mang thêm một người, bà giới thiệu là sư phụ. Sư phụ nhìn không một chút gì là tu hành. Người sư phụ to béo, lực lưỡng như công nhân khuân vác bến phà. Sư phụ mặc quần tây áo sơ mi mầu vàng nâu, mầu của những tăng ni Tây Tạng. Mặt sư phụ bành phía hai má, da màu nâu đậm. Bà thầy nghe gia đình kể lại, phán quyết nhà này trước kia có người chết oan. Hai thày trò lại bày đồ nghề ra làm phép. Thằng nhỏ cũng được mang ra trình diễn. Ông sư phụ sau khi đọc thần chú, lôi trong túi ra cái khăn mầu đỏ, ông cầm ly nước thánh với cái khăn, miệng niệm thần chú đi ra phía cây liễu sau nhà. Tới tảng đá ông rưới nước thánh lên đầu tảng đá. Sau đó lấy khăn đỏ cuốn quanh tảng đá và cột chặt lại, ông làm phép và dặn mọi người không được gỡ khăn ra, chiếc khăn này mục đích là trói con ma lại không cho nó lộng hành. Kỳ diệu thay ngay lúc đó trong nhà người ta hô lên "thằng nhỏ nói chuyện". Đúng vậy thằng nhỏ tự nhiên đứng lên, nhìn bà chủ và nói "mẹ ơi con đói quá". Nó nhận ra bố mẹ, chị nó. Nó ngỡ ngàng nhìn thấy những đồ nghề cúng bái bày ra giữa nhà, nó thắc mắc "Me, họ làm cái gì vậỵ" .. Trước khi về ông thầy cho biết, cần phải điều tra về lai lịch của căn nhà này. Đề nghị ông bà chủ mướn ai đó như các công ty địa ốc, hay các chuyên gia điều tra về địa ốc làm việc cho nhanh. Ông tạm thời nhốt con ma lại, chứ chưa trục xuất nó được, cần phải biết chính xác chuyện gì xẩy ra và con ma muốn gì, sau đó mình tiến hành giải oan cho nó, cho nó đi hóa kiếp. Ông bà chủ thấy thằng con trở lại bình thường thì mừng lắm. Ông dặn kỹ mọi người không ai được bén mảng tới khu vườn phía cây liễu. Để cho chắc ăn ông mướn thợ làm hàng rào tới dựng một rào cản khu vườn phía sau lại. Một mặt ông sẽ lo chuyện mướn người điều tra lịch sử căn nhà.

Lịch sử căn nhà đối với công ty địa ốc là chuyện dễ dàng, sau một tuần họ cho ông một báo cáo kết quả chính xác: căn nhà ông được xây trên lô đất trước kia 15 năm là một võ đường Hiệp Khí đạo do Ông Taikuso Asunake làm chủ đất và cũng là một người điều hành thương vụ dạy võ thuật tại đây. Khu đất được quy hoạch từ đất trang trại rất lâu thành đất thổ cư. Người ta mua lại trang trại và chia lô bán cho xây căn võ đường. Võ đường "Australian Aikido Kushikai Association" đầu tiên được xây dựng vào thời kỳ đó năm 1969. Thời gian qua võ đường đã được đập xuống và xây căn nhà mới này, nhà tuy mới nhưng đã đổi chủ 6 lần, đến ông là người thứ 6 và người chủ thứ 5 mua nhưng chỉ ở có sáu tháng, thì âm thầm dọn đi và bán nhà với bất cứ giá nào.

Căn nhà bỏ hoang gần 1 năm cho tới khi một công ty địa ốc bán lại cho Ông, Theo điều tra của công ty địa ốc, tức là cách đây khoảng 25 năm hồi căn nhà nầy là Võ đường Nhật. Một án mạng kinh hoàng xảy ra trong căn nhà nàỵ Kết quả có ba người chết trong nhà, hai người bị bắn chết trong phòng ngủ, một người chết ngoài phòng khách. Theo hồ sơ báo cáo của cảnh sát địa phương, gia đình này còn có hai đứa bé sống sót, một gái và một trai, tuổi khoảng chừng 5 đến 7 tuổi. Những người chết đều không có thân nhân. Sau tai nạn kinh hoàng đó, chính phủ mang hai đứa bé cho hội từ thiện trông nom, và căn nhà giao lại cho hội từ thiện quản lý. Tất cả những nạn nhân đều từ một gia đình người Á Châu gốc Nhật di cư sang Úc, chuyện chỉ gây nên xôn xao trong công đồng Á Châu vốn rất ít ỏi trong một thời gian, và từ từ mọi thứ đã đi vào quên lảng.

Vào một đêm cuối tháng Bảy, trời tối như mực. Con chó nhà bên cạnh tru lên từng hồi. Mỗi lần con chó tru lên, những con chó hàng xóm cũng tru theo, gió thổi mạnh, đường dây điện hú lên nghe rợn người. Tiếng ào ào của cây liễu làm không gian đêm đông thật ma quái. Joe Hao nằm trong phòng, nhưng không ngủ, ông mơ màng như người say rượu, chợt điện tắt ngúm, tất cả chìm trong bóng tối. Bất giác ông ngồi dậy nhìn ra ngoài phía sân sau nhà. Ông giựt mình vì thấy một bóng trắng đang ngồi khóc ngay gốc câỵ Trong tiếng gió hú hình như có giọng nói: "con ơi, con đâu rồi, tha lỗi cho mẹ". Ông lấy tay dụi mắt, nhưng bóng trắng vẫn lởn vờn trong màn đêm.

Đêm hôm sau ông ngủ lại mơ thấy người đàn bà áo trắng, và nhiều đêm liên tiếp như vậy. Một lần ông thấy người đàn mà bận bộ Kimono trắng thật gần với khuôn mặt đầy máu, quỳ xuống chân ông năn nỉ ông kiếm dùm đứa con gái, bị thất lạc suốt 40 năm. Bà nói bằng một giọng líu lo tiếng Nhật nhưng trong thâm tâm ông lại hiểu rất rành mạch và rõ ràng, bà nói bà cần gặp mặt đứa con để xin lỗi nó, bà nói có lỗi với nó, chỉ khi nào tự miệng nó nói "tha lỗi"cho bà, bà mới được giải kiếp để đi đầu thai. Bóng trắng cho ông biết bị nhốt dưới gốc cây trên 20 năm, rất là khổ sở. Ngày đầu về nhà mới, ông đã thả bà ra, nhưng sau đó ông thày bùa Thái Lan lại nhốt bà lạị Bà xin ông hãy thả bà ra. Joe Hao là người thực thà, thương người nên khi nghe bóng trắng xin xỏ ông bằng lòng, nhưng ra điều kiện: Ông sẽ thả bà ra, sẽ đi kiếm đứa con về, nhưng bà không được phá các con ông. Bóng trắng gật đầu sau đó biến mất.

Ông tìm đến bà thày và kể giấc mơ cho họ nghe. Mọi người bàn bạc và quyết định thực hiện lời hứa. Ngay chiều hôm đó, bà thày, sư phụ và đệ tử tới nhà ông. Họ bày đồ nghề, làm phép, rảy nước thánh, họ đi ra tảng đá. Sư phụ đọc thần chú rồi gỡ dây vải đỏ quấn quanh tảng đá. Joe Hao xô nghiêng tảng đá. Con nhái trắng hôm nào đang nằm im lặng, vội chỗi mình phóng nhanh ra khỏi tảng đá và chạy biến vào chân hàng rào. Bà Thầy nói con nhái trắng chính là hiện thân của oan hồn.

Theo lời hứa, ông chủ, nhà trinh thám, bà thày cùng nhau truy tìm tông tích cô con gái sống sót. Họ bắt đầu từ đời chủ thứ 5 của căn nhà trước khi ông Joe Hao mua được. Họ tìm gặp chủ thứ 5 không mấy gì khó khăn, nhờ giấy tờ lưu lại tại Hội đồng Thành Phố và công ty địa ốc, họ tìm tới luật sư gia đình của người chủ ấỵ Và cuối cùng họ được tiếp đón, để được nghe kể lại những gì xảy ra suốt 6 tháng sống trong căn nhà ma quái đó.

Người chủ thứ 5 mua căn nhà này qua môi giới của văn phòng địa ốc, gia đình này đến từ tiểu bang khác. Vì thấy căn nhà tương đối sạch, gọn, giá cả rẻ nên mua ngaỵ Nhưng khi dọn vào ở mới thấy căn nhà này thật ma quái. Người chủ này có 2 con, tuổi tụi nó lúc đó cũng tầm tuổi con của Joe Hao bây giờ. Những gì xẩy ra giống hệt những chuyện hiện đang diễn ra. Hai đứa con ông cứ nửa đêm thức dậy, chạy đuổi nhau trong nhà, nhiều lúc nó nói chuyện với khoảng không, gọi ai đó là mẹ. Có gì ăn nó cũng chừa lại "phần cho mẹ, vì mẹ đói lắm".

Các con ông mỗi ngày một xuống ký. Bác sĩ tìm không ra bệnh, sau nhiều lần theo dõi, ông quả quyết nhà có ma. Để chứng minh điều này, ông gửi con về ngoại. Ở với ngoại, mấy đứa khỏe lại ngaỵ Cuối cùng ông quyết định tìm mua chỗ khác, và rao bán căn nhà nàỵ Ông ta cho biết từng nằm mơ thấy người đàn bà Á Châu áo trắng, từng nhìn thấy bà ta ngồi khóc ở góc cây sau nhà, với gương mặt đầy máu. Sáng hôm sau thức giấc ông tìm thày pháp về làm phép và nhốt hồn ma bằng tảng đá dưới gốc cây liễu.

Qua từng người chủ nhà với câu chuyện gần giống như nhau, cuối cùng họ tìm được đời thứ nhất. Ông chủ căn nhà đầu tiên được xây cất sau khi dẹp bỏ võ đường võ thuật của Nhật và biến thành căn nhà hiện nay.

(Còn tiếp).

aiki
08-21-2006, 08:12 AM
Tiếp tục đi anh DCH! Chuyện hay wá :no1: :no1: :no1:

Ở đời tui sợ nhất là ma .... femme! :lol: :lol: :lol: (ai khg hiểu thì chịu khó lấy tự điển Pháp-Việt ra coi nha)

psi_ops2001
08-21-2006, 09:07 AM
truyện có thiệt chứ anh DCH ! em chưa đọc mà nghe tên thấy ghê ghê mà hay hay

magic_cat
08-21-2006, 10:24 AM
tiếp đi anh. truyện đang hay mà.

claude.huynh
08-21-2006, 01:47 PM
C.H rất thít nghe chuyện ma dù sợ ma phát kiếp!:lol: Chuyện hay đó anh DCH!:bigsmile: Mới đọc chút mà đã cảm thấy có cái bóng trắng sau lưng rồi :ieek: Kể tiếp cho mọi người thưởng thức đi anh! :icool:

camngot
08-21-2006, 08:10 PM
truyện hấp dẫn wá anh DCH ơi!post típ đi anh!:bigsmile:

psi_ops2001
08-21-2006, 08:29 PM
psi đọc xong truyện ma rùi ! hay quá anh ơi ! thấy con ma đáng thương ghê !! tiếp nhe anh DCH:bigsmile:

Steven
08-21-2006, 08:48 PM
nữa đi anh!!!hay qua!hấp dẫn!:danger:

Guest
08-22-2006, 02:28 AM
Mấy ACE thông cảm nhe, từ từ chuyện MA mới hấp dẫn... Chuyện nầy tui có dịch nó 1 lần rồi, nhưng không biết bỏ đâu mất, bây giờ tìm lại bảng nháp, thêm bớt 1 tí cho nó đậm đà thêm mà cũng mất thời gian quá. Ngôi nhà nầy nó rất gần với nơi ở của một thành viên HKD.COM của chúng ta - Anh Levan... Có dịp nhờ anh đến đây ngủ 1 bửa xem có MA thật không?

Hiện nay ngôi nhà đó đã được tân trang lại với hình bên dưới:

http://i110.photobucket.com/albums/n120/hinhanhvothuat/ghosthouse.jpg

Và ngôi Dojo ngày xưa nó như thế này đấy các bạn, chụp từ phía sau căn Dojo.

http://i110.photobucket.com/albums/n120/hinhanhvothuat/ghosthouse2.jpg

Cho DCH chút thời gian sẽ Post tiếp bài trên nhe... Bây giờ phải đi tìm cái chữ ma....femme của anh Aiki coi nó nghĩa là gì mà cở Anh Aiki còn phải ngán vậy cà !!!

Thân mến.:drinks: :drinks:

Guest
08-22-2006, 02:59 AM
(Tiếp theo)

Người chủ thứ 1 cho biết cái gốc cây liễu, chính là nơi chôn vùi xác người thiếu phụ kém may mắn năm xưa. Nghe người ta nói nạn nhân bị bắn chết vì vấn đề tình cảm. Trong biến cố đó còn có một nạn nhân nữa bị bắn cùng thời gian, nhưng khi đem tới nhà thương mới mất. Kẻ giết người sau đó bị bại lộ, hắn bị bắt và tự vẫn trong tù. Sau thảm trạng ấy, cứ những đêm tối trời, có gió thổi mạnh, hồn ma người thiếu phụ về ngồi dưới gốc gây khóc lóc thảm thiết. Chính người chủ thứ 1 đã gặp nhiều lần. Đặc biệt hồn ma chỉ hiện ra với người đàn ông ở trong nhà để cầu cứu và thích xuất hiện nô đùa với trẻ nhỏ trong nhà. Lần cuối cùng ông liên hệ đến chuyện nầy chính là những lá thư của một cô nhi viện được đăng trên báo, ông theo dõi vì nó có ít nhiều liên hệ đến căn nhà mình ở.

Nắm được một số dữ liệụ Joe Hao và mọi người tìm tới cô nhi viện cách nhà ông ở khoảng 30 cây số. Nơi hai đứa trẻ được gởi tới chăm sóc, hầu hết các dì phước biết hai đứa trẻ đều qua đời. Dì phước cao tuổi nhất ở đây cũng chỉ nghe nói về chuyện này chứ không hề biết mặt hai đứa bé, dì phước giúp mọi người tìm đến thư viện, nơi cất giữ tài liệu, hồ sơ cá nhân của trẻ mồ côi. Sau một hồi tìm kiếm, họ thấy có một tập hồ sơ, nhưng lại có 2 lý lịch khác biệt, một trai và một gái người Úc gốc Nhật. So sánh thời gian và tuổi tác. Họ xác định đúng là hai trẻ họ đang tìm kiếm. Nhưng hai trẻ này chỉ lưu lại nhà trường một năm sau đó được chuyển đến tiểu bang khác ở với cha mẹ nuôi người Hy Lạp ở cùng tiểu Bang.

Cuối cùng với quyết tâm, và lòng thương người của một người Á Châu, bằng cách gởi 2 đứa con cho người bạn gốc Hoa gần nhà, vợ chồng Joe Hao bỏ cả 2 ngày nghỉ cuối tuần tìm tới gia đình ông bà nuôi hai trẻ được Cô nhi viện cho biết. Mai mắn là địa chỉ vẫn như vậy không hề thay đổi, họ gặp bà cụ, bà cụ tuổi khoảng 90 ngoài, bà đã lẫn không còn nhớ, ai hỏi gì bà cũng gật đầu đồng ý mà không trả lời được.

Trong lúc thất vọng nhất và chuẩn bị ra về thì có tiếng xe đậu trước cửa. Một người đàn bà Á Đông chừng 40 bước ra, tay ôm, tay xách những túi đồ ăn, chứng tỏ bà vừa đi shop về. Bà tỏ vẻ ngạc nhiên khi thấy có nhiều người lạ trong nhà, nhất là những người lạ lại là người tóc đen. Giữ lịch sự bà chào mọi người và tự giới thiệu mình là chủ nhà, và giới thiệu người đàn bà Âu châu trong nhà là mẹ của mình. Người đàn bà trung niên cho biết tên là Ann Katoke, qua một vài câu xã giao, họ trở nên gần gũi, cởi mở. Ann Katoke là người Nhật nhưng bà nói tiếng Nhật không được rành lắm vì bà ít có dịp nói tiếng Nhật với người Nhật nào trong mấy chục năm qua ngoài trừ 1 lần về đi du lịch tại Tokyo. Bà không nói tiếng Nhật từ hồi 6 tuổi, khi hỏi về mẹ, bà tỏ vẻ buồn. Bà đứng dậy vào phòng mang ra cho họ một bức hình nhỏ, bức hình chụp bán thân một thiếu nữ rất trẻ và đẹp. Ann đưa hình cho mọi người xem và nói "đây là mẹ tôi, bà chết lúc tôi còn nhỏ". Joe Hảo giật mình khi nhìn thấy tấm hình đó, ngươì trong hình giống hệt người thiếu phụ trong giấc mơ hôm nào, quả thật Ann giống mẹ, mập hơn một chút. Khi hỏi tại sao mẹ chết, Ann trả lời: "bà bị người ta bắn". Ann không biết và không nhớ tại sao bị bắn. Joe Hao hỏi Ann muốn tìm hiểu chi tiết về chuyện này không. Ann gật đầu, hoàn cảnh Ann hiện nay không có chồng và sống với bố mẹ nuôi. Ông bố nuôi chết cách đây 3 năm. Ann còn người em trai có vợ và có 2 con, một trai, một gái. Đứa trai học đại học luật, đứa con gái năm nay thi tốt nghiệp phổ thông. Tụi nó ở cách xa Ann khoảng 15 phút lái xe.

Ann nhận lời đi theo bọn Joe về Sydney để tìm hiểu về mẹ, luôn tiện ghé lại thăm trường cô nhi mà ngày xưa cô ở qua để cám ơn và ôn lại những kỹ niệm một nơi mà cô từng được sinh sống qua. Trên đường đi Ann cố nhớ về mẹ, nhưng không thể thông suốt. Cô chỉ tưởng tượng mẹ mình đẹp, hiền hậu, yêu thương chị em cô hết mình. Cô lại tưởng tượng về bố. Bố cô phải là người đàn ông to lớn, can đảm, giỏi võ, lúc nào cũng lo lắng cho gia đình. Hình ảnh mẹ thì cô thấy đậm nét, cô thật sự không nhớ rõ về người cha cho lắm chỉ bằng cách tưởng tượng khuôn mặt thằng em và cô ghép lại ra hình của ba cô một cách đầy gượng ép, chấp vá. Cô cũng muốn cơ hội này tìm hiểu sự thật, cô vẫn biết đó là sự thật phũ phàng đã xảy ra cho gia đình cha mẹ cô.

Tất cả mọi người ghé vào cô nhi viện trước, vì trường nằm trên đường về Sydneỵ Dì phước nghe tin có một người học trò ngày xưa về thăm thì mừng lắm, Dì cũng muốn thấy mặt Ann, muốn chia sẻ với cô vài điều mà hôm qua bà vửa nghĩ ra. Mấy đêm nay dì luôn cầu nguyện cho hai chị em Ann, người mà dì chưa gặp. Vừa thấy Ann dì cảm nhận như quen đã lâu, từ Ann phát ra cái chân thành, thu hút người đối diện. Dì phước ôm lấy Ann "ôi đứa con tội nghiệp của dì". Ann cảm động, cả hai đều rơi nước mắt. Dì phước mời tất cả mọi người dùng cơm trưa. Sau bữa cơm dì đưa Ann và mọi người đi tham quan mọi nơi trong trường, dì cũng không quên đưa Ann tới thăm căn phòng khi xưa Ann từng ở. Sở dĩ dì trở nên thân thiện với Ann, vì từ bữa nhóm người Joe Hao tới hỏi về chị em Ann. Dì dành nhiều thì giờ tìm hiểu và gom góp tất cả tài liệu có được về hai chị em Ann. Dì hy vọng sẽ có một ngày Ann tới thăm trường và dì sẽ trao tận tay những tài liệu ấy cho nàng. Vì nàng chính là sở hữu chủ.

Ann nhận được một bì thư to dầy cộm từ tay dì phước. Mọi người từ giã dì phước, nhà trường ra về, ai cũng nóng lòng được biết trong bì thư đó có những gì. Ngồi trong xe, Ann cứ ôm chặt lấy bì thư như ôm một món báu vật. Nàng nhắm mắt lại, nhưng hai hàng lệ tuôn trào. Mọi người đều im lặng tôn trọng cái giây phút thiêng liêng ấy. Vợ chồng Joe Hao hiếu khách mời đưa Ann về nhà mình ở như 1 người bạn thân đến viếng Sydney, nhân tiện 2 vợ chồng cũng muốn lấy vài ngày phép vì quá mệt mỏi với những chuyện đã xảy ra trong mấy tháng nay.

(Còn tiếp)

psi_ops2001
08-22-2006, 03:56 AM
trùi nhìn cái DOJO củ rợn cả người, tôi nghiệp quá:blink:

Guest
08-22-2006, 04:41 AM
trùi nhìn cái DOJO củ rợn cả người, tôi nghiệp quá:blink:

Chú Út !! :danger:

Cái thằng đánh máy đau cả tay luôn không đi tội nghiệp mà đi tội nghiệp con ma:funny: :funny: Đúng là chuyện ma...

Thân mến. :friends:

QQuan
08-22-2006, 07:03 AM
Hihi, vậy anh DCH ráng chịu đau thêm 1 tẹo để post nốt cái truyện ma này nghen, hay lắm :no1: :laugh:

psi_ops2001
08-22-2006, 07:53 AM
ủa :

...tôi nghiệp quá
Em nhớ là em đâu có đánh 3 chứ này đâu ta:funny:
Đợi anh DCH chép hết truyện rùi psi copy về làm kỉ vật thôi ! truyện hay quá:bigsmile:

claude.huynh
08-22-2006, 01:38 PM
Em nghe nói các võ đương tuy thường ngày mọi người tập luyên rất khí thế nhưng cũng là nơi có đủ âm khí cho các cô hồn vất vưỡn ghé vào. Có lẽ vì vậy mà thầy em không bao giờ quên việc cúng kiến vào các dịp như 15/7 hay Tết...:funny:

claude.huynh
08-22-2006, 01:40 PM
Chắc Dojo của mọi người cũng vậy phải không?:bigsmile:

Guest
08-22-2006, 07:20 PM
Chắc Dojo của mọi người cũng vậy phải không?:bigsmile:

Các bạn có biết câu chuyện ma ở nhà thờ Shinto tại làng OAWA không vậy? nơi mà người ta tin là có một hồn ma của O-Sensei không?, nhiều lần tui tính post lên nhưng sợ các bác chưởi, vì nó huyền hoặc dị đoan ngại ghê...

Trong giới Aikido Nhật nhiều người biết đến huyền thoại nầy, và họ rất tin đó các bạn. Hình nhu trong 1 bài về Seminar của Thầy Yamada ở US, thầy có kể chuyện nầy cho vui với các học trò.

Thân mến:friends: :friends:

psi_ops2001
08-22-2006, 07:40 PM
ui ! truyện ma o-sensei đang hot với psi đây !! ma nào chứ thần tượng 0-sensei là quá tuyệt :ieek: :bigsmile:

camngot
08-22-2006, 09:10 PM
woa!truyện càng đọc càng hay!ngôi Dojo ngày xưa có gì đó thu hút cam wá!thích nhìn tấm chụp Dojo hơn là tấm ngôi nhà sau này,ko hiểu nổi!:upset:

psi_ops2001
08-22-2006, 09:27 PM
nhìn căn nhà cũ thấy cổ quái nên thu hút nhiều đó cam :bigsmile:

claude.huynh
08-23-2006, 10:18 AM
Chuyên ma của O_sensei ra sao vậy?:confused: Anh DCH post lên cho mọi người đọc đi!:bigsmile:
Chắc tại vậy mà thầy C.H cùng luôn cúng giỗ tổ sư rất hoành tráng! :funny:

Guest
08-23-2006, 08:25 PM
Chuyên ma của O_sensei ra sao vậy?:confused: Anh DCH post lên cho mọi người đọc đi!:bigsmile:
Chắc tại vậy mà thầy C.H cùng luôn cúng giỗ tổ sư rất hoành tráng! :funny:

Có chuyện ma trong tay rồi... Nhưng chưa dịch được, có bác nào dịch được không?... Nó viết bằng tiếng Nhật.

Thế mới chán đó các anh em, đang chờ tìm cái bảng tiếng Anh, có người nói là có và đang chờ gởi qua email.

Thân mến:friends: :friends:

psi_ops2001
08-24-2006, 07:57 AM
àh ra vậy ! hà ! em tưởng anh DCH dịch tiếng nhật ra vietnamesse chứ :bravo:

NgDaLat
08-24-2006, 12:47 PM
ZEN biết tiếng Nhật kìa

psi_ops2001
08-24-2006, 08:25 PM
trùi anh zen học lúc nào vậy áh :blink: