PDA

View Full Version : Nhật kí Linh tinh lang tang.... tản mạn xả stress



Zen
07-15-2006, 12:42 PM
mở cái này ra để ai muốn ghi gì thì ghi... tản mạn....

Mở hàng nha.


hehe mới đi coi Dead man's chest về, pretty funny, nhưng chưa kết thúc, còn fần 3. mà dạo này hm hm mỗi lần vô rạp chiếu film là lại có cái cảm giác đó... sucks...Đi taxi về 1 mình sao nghe bùn bùn lạnh lẽo, đêm Singapore lạnh và vắng wá, chợt nhớ lại mới thuở nào, 2 3 h sáng còn là giờ hoạt động chính của mình....... nhớ đêm giao thừa thức đến sáng chơi trò chơi lớn...nhớ đêm Sentosa ko ngủ vì......watching somebody sleeping........., nhớ những đêm thức trắng miệt mài làm cái flash card, cái card đầu tiên và cũng là cuối cùng làm cho người khác................. nhớ những đêm ko ngủ vì........ko dám ngủ, vì...............sợ giấc ngủ, sợ những cơn mơ.............................. sucks..... chả hiểu sao hồi đó mình sung sức quá, b h thức đến 1 2 h là mắt mở ko lên gùi

2 h sáng... ngồi type nhảm và shến trong blog.........

đau bụng.... chắc fải uống imodium wá..........

lạnh............ and loneliness.............................

Schade, sao có những chuyện muốn wên mà ko wên được......... lâu lâu lại flash back..........có những giấc mơ ko mong muốn, vừa ngọt ngào nhưng cũng vừa chua chát đắng cay.....Muốn ở mãi trong giấc mơ....để tự mình cuốn trôi vào wên lãng của 1 thời đã qua.........Am I living with the past? Có những chuyện đã wa, nhưng ảnh hưởng của nó vẫn mãi ở lại................Có những người chỉ lướt wa đời ta, nhưng cũng có những người bước vào đời ta và để lại đó những dấu vết sâu nặng, những vết thương ko bao h lành......................Mượn đỡ câu của LC: There's too much that even time cant erase...........

Thôi đi ngủ.................

Guest
07-15-2006, 06:11 PM
Đêm Melbourne... Trời vào đông lạnh quá, đi mấy tuần về chưa quen khí hậu khốn nạn của Melbourne...Cũng nhờ nói chuyện với anh Levan nên bớt lạnh dù là qua đường dây điện thoại, nhưng cái điện thoại lại hết pin - cúp ngang lúc 12:45 phút sáng... Trên đất nầy kiếm dăm ba thằng bạn nhậu không khó, hú 1 cái 5,10 thằng đến để xây trò khói lửa, nhưng kiếm 1 người bạn để nói chuyện võ, cùng đam mê về 1 vùng đất võ nào đó khó quá, khó cực kỳ extreme...Bao nhiêu năm luyện võ, tung hê võ như trò chơi ngoại hạng.. Nhìn lại những thằng bạn, người bạn có thể ngồi hàng giờ qua phone bàn và luận và chat về Đạt Ma, đường kiếm...cú đá thần sầu của con nhà họ Lý.. Giọt nắng hùng tâm của Okinawa, hình như chỉ có vài người trong đất Úc... Như định mệnh lạ kỳ.. toàn là dân từ dân HKD.com mà ra, trong đó có Levan, có gaututam, Aiki.

Có lẻ Jet lag vẩn còn đâu đây....

Gởi ai đó... Đố em biết em là ai?.. nhưng vài người bạn thân thiết ở HKD.com hay chia sẽ biết tui viết cho ai mà ha...và em nữa... biết em là ai rồi mà...

"Rồi những đêm ta hòa giải với chính mình....
Với hạnh phúc, với chiến tranh và với nhỏ..
Ta đã quyết vượt qua những đèo những thác...
Với những đêm trời lộng gió của Melbourne....."

Khà khà.. tiếp nha...

"Mới giận hờn mùa thu đã xa xôi
Anh ngẩn ngơ trước cây bàng lá đỏ
Bao tâm tư nghẹn từng sợi gió
Mưa đọng mùa đông trên môi em

Trong mênh mông tĩnh lặng của đêm
Kỉ niệm chẳng chịu yên cứ tìm về nhức nhối
Đâu hạnh phúc _ khổ đau , đâu tình yêu _ lầm lỗi
Để một thời nông nổi hát tình ca ?

Đi ngủ nhe... Sáng mai đi tập sớm rồi...

Mẹ nó... Chưa tắt máy mà nó ngủ rồi... Say viết như thằng say rượu...

Guest
07-18-2006, 04:59 PM
Chuyện Võ...

Đêm thứ Thứ 6 vừa qua, vẫn mệt nhoài vì giờ giấc chưa quen sau chuyến đi dài...12.16 phút giờ khuya điện thoại ré.. Tui chợt tỉnh người như một phản xạ tự nhiên chụp ngay cái điện thoại, một giọng thật nhỏ và hình như đang khóc:

- Anh !

- Quẩy !!! Ai đó? Ai vậy???

- .....

Tui cứ tưởng như "người ấy" đang ở tận tiểu bang nào đêm không ngủ được gọi điện nói chuyện trước khi đi ngủ như thường làm trong suốt thời gian qua.

- Không nói cúp à nhe... Mai anh đi làm đó D ơi !

Nghe có tiếng nhỏ nhẹ, chút thao thức...

- Em là Thúy, vợ của Thìn đó, học Thái Cực Đạo chỗ của anh... ông xã em mất mấy hôm rồi, mà lu bu quá chưa liên lạc được với anh... Em mới tìm thấy điện thoại của anh trong mấy đồ tập võ...

- Thìn mất rồi?.. Trời sao vậy?

- Anh mới mất do chứng đau gan 4-5 năm rồi mà đi Bác sĩ không có biết.... Bác sĩ Việt Nam mình mà, mổi lần đi khám Ông Bác sĩ cứ nói "Đâu có gi đâu, chắc tại ăn không tiêu... Đi Việt Nam chơi 1 chuyến là khỏe lại ngay"... Cuối tháng trước Anh ấy đau quá đi làm không nổi, nên ráng đi thử Bác sĩ Tây gần nhà, ổng khám một hồi rồi kêu xe Ambulance chở anh Thìn vô bệnh viện luôn, anh đi rồi bỏ mẹ con em, ảnh mất 4 tuần sau đó, phải chi biết sớm thì đâu có chết bỏ mẹ con em như vậy, anh bị bứu trong gan 6 năm nay rồi....

- Chị và các cháu cố gắng gìn giử sức khỏe?, mấy tuần qua ảnh và cháu Andy vắng mặt không đi tập, nghe tin tui giựt mình thật ! Xin chia buồn thật nhiều với Chị và các cháu...

Người vợ nói câu cuối cùng thật bi thương:

- Em cám ơn ông bác sĩ đã kiếm được ra bệnh của chồng em nhưng rất tiếc là đã quá trể ! Phải chỉ Ông bác sĩ Việt Nam đừng lo làm ra quá nhiều tiền khám nhiều bệnh nhân, lo cho chồng em 1 chút, thì biết đâu ảnh bây giờ còn sống, anh ấy chôn đã 2 được tuần nay rồi...

Người bên kia đầu giây tiếng nói nhỏ dần, thao thức.. có lẽ nổi đau không làm cho chị ấy nói chuyện được nên đánh gát máy, và tôi cũng đặt điện thoại lại bàn vì không có số điện thoại của chị Thìn, gọi lại để chia buồn trong lúc quá bức xúc chưa nói hết những gì muốn nói và cũng an ủi vài câu dù biết là rất khuya.

Cách đây 5 năm, lúc ấy tui đang đứng 1 lớp vào buổi chiều, có 1 anh Việt Nam chắc lớn hơn tôi 10-15 tuổi, bước vào với 1 đứa bé trạc khoảng 6 tuổi, nhìn tướng rất du côn bặm trợn nhưng ánh mắt anh thật vui vẽ và khề khà, anh hỏi tui 1 câu:

- Anh Việt Nam hả anh?... Tui tên Thìn, đến xin cho thằng nhỏ con nè tập Thái Cực Đạo. Tui là bạn của thằng Khánh học Wingchun, bạn anh luôn mà... Bắt tay cái đi.

Thấy sắp đến giờ về nên tui nói với anh Thìn

- Anh chờ tui khoảng 10 phút nhe... Cool down 1 tí rồi tan lớp mình nói chuyện nhiều.

Rồi hết giờ thì anh em lại nói chuyện thoải mái, tui mời anh lên văn phòng ngồi nói chuyện chơi vì khoảng 2 tiếng nữa tui có 1 lớp dạy người lớn. Anh Thìn nói chuyện rất vui vẻ, anh ấy đến vì lý do chính là muốn cho cháu Andy tập võ, anh thấy cháu đi học hay bị bạn bè Tây chọc ghẹo, nên muốn cho cháo tập võ cho có chút tự tin.

Với giọng rặt Nam Bộ, anh kể:

"Anh Hùng biết hôn? Tui hồi nhỏ khoái đi tập võ, nhất là cái môn Thái Cực Đạo, mổi lần đi ngang khu Hổ Xuân Hương, Quận 5, thấy mấy thằng nhỏ trạc tuổi mang đai xanh nâu đủ màu mà mê chết đi được, tui lén ông gia đi tập võ, ổng mà biết được đến sách đầu về đập liền nên tui âm thầm đi tập, phải bỏ thời gian chép bài cho mấy thằng con ông lớn nhà giàu để có chút tiền đi ghi tên, nhịn ăn sáng cả mấy tháng trong túi có chút đỉnh tiềm còm đến xin tập, ông thầy là Thiếu Úy mà vừa là nhà giáo bị động viên thấy tui hớn hở ghi tên học với đóng tiền cắc ổng hỏi liền, tui thấy ổng vui vẽ nên trả lời thiệt là dấu gia đình đi tập võ, ổng thương tình kêu tui về xin phép ba má cho phép, rồi đến tập ổng không co lấy tiền... Trời ơi !! Tui phải nhờ Bác Năm đạp xích lô trong xóm chở dùm tui đến để ông thầy thấy là ba tui chịu..."

Thấy anh Thìn hăng say qua, tui để anh kể tiếp:

"Vậy mà tui cũng tập đến được đai xanh thì ông già khám phá ra, ổng đánh tui 1 trận chết đi sống lại, ổng chưởi học văn học lễ không chịu học mà đi học 3 cái võ gì bậy bạ của tui gian ác Đại Hàn... Bây giờ thấy thèm tập qua nhưng tui gần 45 tuổi rồi... Tập sao cho nổi, bây giờ chỉ muốn thằng Út nó được tập cho khỏe, anh giúp tui nhe, tui muốn tập luôn nhưng lại không được. Hồi đó Ông già tui cứ nói.. Coi mấy Ông Tàu Chợ lớn, ông nào cũng mập có ông ốm nhom, đâu ông nào có giỏ cua giỏ còng gì đâu nhưng đâu có ai dám đánh mấy ổng... Ông nào cũng giàu có tiến mướn mấy chục thằng Võ Sư làm cận vệ, ai dám đánh... Mầy ráng đi học mai mốt giàu lúc đó muốn có bao nhiều thẳng theo bợ mầy không được... Học võ làm cái gì.."

Ngày tháng qua, nhưng rồi tui cũng "dụ khị" được anh Thìn vào tập với lớp Taekwondo cho co cha có con, thằng con đánh Poomsei có nét, rất thích tập còn ông Bố Thìn hình như rất thích cái trò chơi đấm đá nhưng lại sợ đau và công việc làm chân tay nơi cơ xưởng anh đang làm có vẽ khá nặng nhọc nên có chút thiếu hăng hái. Cuộc sống nước ngoài làm cho cái tình bạn giữa 1 anh huấn luyện viên và một anh đai trắng nếu không có sự liên hệ nào khác ngoài những buổi tập thì thật sự khó cố tạo nên mối tình thật thân thiết, khi anh Thìn học lên đến đai xanh thì lại chuyển qua lớp thằng bạn người Đại Hàn nên sự liên hệ tôi với anh không có nhiều, ngoại trừ thằng Huấn luyện viên tên Kok bạn tui dạy Thìn nói là anh ấy hay có tật đau bụng vào giữa giờ tập, nhất là lúc đổ mồ hôi nhiều. Sự liên lạc phần nhiều giữa tui và Anh Thìn là sự đưa đón thằng bé con anh ấy hiện là một trong mấy thằng học trò ngoan của tui.

Tôi bàng hoàng suy nghĩ, thương cho người bạn còn trẻ mà đã ra đi một cách đau khổ như vậy, cái thằng Bác sĩ nào mà nó bệnh hoạn như vậy không biết?, đi bao nhiêu năm tháng mà không hề biết cái mạng của con người ta đang trong mành tơ kẻ tóc, trong khi 1 ông bác sĩ khác trong vòng mấy tiếng đồng hồ lại định được bệnh, tức là đến lúc đó bệnh của anh Thìn đã quá hiển hiện ra rồi, còn vài tuần nữa là bệnh nhân phải chết, đúng là cuộc đời cái lý giải phù du khi số mạng cạn kiệt, biết sao khi chúng ta với bản thân từ hạt bụi vốn đã quá ư mong manh Trời lật sổ kêu ai nấy dạ...

Ngày hôm qua, sau lớp học thằng bé Andy nói với tui là mẹ nó "muốn tui"....(My mum want you, wanna talk to you ! Thầy)... Nhìn chị Thìn rất lần đầu tiên với dóc giáng rất ốm yếu, gầy gò đi cùng đứa con gái lớn khoảng 17-18 tuổi. Ban đầu chưa biết nói gì nhưng chúng tôi nói chuyện rất thoải mái sau vài phút giới thiệu vì dù sao chúng tôi ít nhất đã từng nói chuyện qua điện thoại. Chị đến nói với tôi về chuyện của Anh Thìn:

- Trước khi mất được đưa về nhà nằm, Anh Thìn có nói với em là gởi cháu Andy cho anh dạy đến khi nào anh không đi dạy nữa thì thôi, cho cháu theo học với anh.

Và chị Thìn móc bóp ra cái gói nhỏ và vào tay tui đưa tui:

- Anh Thìn có dặn em là đưa cho anh số tiền $350 đô tiền cái đai và cái bằng đai đen của anh Thìn mà anh lấy dùm bên Kukkiwon Korean ma anh ấy chưa trả tiền... ANh Thìn kêu em đến đưa cho anh.

Cầm lấy tiền trong tay và tui sực nhớ ra là anh Thìn vừa thi xong cái đai đen 1 đẳng với Thầy Jon No Suk trong dịp Seminar tháng 2 vừa qua, anh ấy có đến xin tui cái giấy chứng nhận đã tập từ đai trắng lên đến đai đen và nhờ tui với tư cách là người chịu trách nhiệm xin bằng cho cả liên đoàn, gởi dùm anh lên Liên Đoàn Taekwondo Thế giới để xin lấy cái bằng của Kukkiwon ở Hán Thành, chỉ có Kukkiwon mới là có giá trị pháp lý chính thức trong môn phái Taekwondo, mà đôi lúc phải chờ gần 3 tháng mới có. Tui nhớ gặp tui lấy đơn nộp nhưng không lấy tiền vì không biết kết quả có được không, nhìn anh rất vui khi nói nên tui có hứa là sẽ cố gắng, anh còn ỉ ôi tâm sự:

- Anh Hùng lấy cho em nhe, tuy mắc nhưng em muốn lấy nó để cho thằng con nó thấy mà học, với lại cho mình thấy cái thành quả và ước mơ ấp ủ trong 30 năm trời của đời em, đi 1 đoạn đường luyện võ, chứ đời em đến giờ chỉ có được 2 cái bằng để ăn nói với thiên hạ, đó là cái bằng lái xe và giờ là cái bằng đai đen đang xin đây, chứ cái giấy nầy em đâu có ăn hay nhậu nó được đâu....

Tôi xin phép chị Thìn cho tui vài phút để chạy lên văn phòng lấy cái Bằng đai đen cho anh ấy, may mắn là cái bằng được gởi về cũng vài tuần nay nhưng vì anh Thìn chưa đóng tiền và không đi tập để nhận nó về, tui lấy cái đai nhất đẳng mới tin còn trong bọc của anh và cái bằng có dấu son đỏ chói trong bọc ny-lông và trao cho chị, đưa luôn số tiền cho chị Thìn... Nghĩ sao không biết tui rút và cởi luôn cái đai tui đang mang trên người cuốn lại đưa cho Chị Thìn, Chị nhìn tui ngạc nhiên không hiểu cái thằng trước mặt mình đang giở cái trò quái đảng gì đây, nhìn ánh mắt chị tui biết được điều đó, tui chậm rải thưa:

- Chị Thìn ơi ! tui và tất cả các anh em ở đây không ai được báo tin buồn nầy để đến mà phúng điếu lần cuối cùng, thôi thì tui không có cái gì để tặng anh Thìn hết, số tiền anh ấy đóng lấy bằng Kukikiwon tui xin được đaị diện anh em tặng lại chị để lo cho các cháu, tôi sẽ lo chuyện đó vì nghĩa tử là nghĩa tận, đặt cái giấy, đặt cái bằng đai đen nầy lên bàn thờ cho ảnh vui.... Còn cái đai này của tui, tui xin chị nếu được thì chị lấy đốt trên mộ ảnh để coi như là tui bái phục ảnh, ảnh thật sự xứng đáng mang cai đai nầy hơn tui... Nhớ thắp dùm tui nén nhang, mong đây là việc cuối cùng tụi này có thể làm cho anh ấy...

Hai mẹ con khóc thành tiếng, tôi tiễn 3 mẹ con ra về, suy nghĩ nhiều đến cái chữ "Võ" và chử "Tình"... Thiệt tình !..

DCH thành kính tặng 1 người bạn vừa bỏ cuộc chơi lớn. Bạn ơi !

beginer
07-18-2006, 07:45 PM
Anh DCH thân mến! xin chia sẻ với anh dù đang ở rất xa.Tôi đã xúc động mạnh khi đọc câu chuyện của anh.Một người cha một võ sinh và một người thầy tốt như anh.
Một lần nữa xin chia sẻ với anh và chúc cho hương hồn bạn anh thanh thản!
Thân

GauTUTAM
07-18-2006, 07:58 PM
Biết em là người không dễ dàng để khóc, nhưng em đã khóc.

Thật sự khó cầm được nước mắt khi đọc được chuyện này, nhất là 1 tâm sự đáng trân trọng. Cầu hương hồn anh Thìn sớm phiêu diêu nơi miền an lạc.

Th.Th

Em, Ngọc Diễm.

aiki
07-18-2006, 08:59 PM
Chuyện thật là buồn! không biết nói gì hơn ngoài cái tình bạn, tình đồng môn và lương tâm của anh với anh Thìn. Mong rằng linh hồn anh ấy sẽ thoải mái ra đi nơi miền cực lạc.

levan
07-18-2006, 09:46 PM
Câu chuyện buồn quá, mà giọng văn của anh dch cũng thật bi thiết. Tiếc cho anh T, tốn bao nhiêu công sức khó nhọc mới đến được vùng đất mới yên lành, một nơi có nền y khoa tiên tiến và miễn phí mà lại chết vì gặp phải lang băm. Phải chi thấy bệnh kéo dài hoài mà không thuyên giảm, anh chị T lấy thêm ý kiến vài bác sĩ khác thì đâu đến nỗi. Nhưng nói là nói vậy thôi chứ sinh tử hữu mệnh mà, biết sao hơn. Cũng an ủi rằng khi ra đi anh T đã tìm được cho cậu con trai yêu quí một ông thầy võ tận tụy làm chỗ nương tựa tinh thần, ngoài việc rèn luyện võ thuật cậu Andy chắc chắn sẽ được trợ giúp và hướng dẫn trong những lãnh vực khác nữa. Mong lắm thay.

Zen
07-18-2006, 09:46 PM
Chuyện buồn quá anh DCH ơi, sáng sớm em vô đọc mà ngồi lặng người mấy phút. Mong bạn anh ra đi thanh thản và bình an.

Thân

Ăn mày
07-19-2006, 12:51 AM
Chúc Anh Thìn sớm phiêu diêu
Về miền cực lạc bao điều lành bên Anh.
Việc Đời, việc Võ, việc Tình...
Anh dành trọn cả Đời mình đam mê
Cúi đầu tiễn Anh ra đi!!!
AM
P/S: Khất biết việc muộn quá mong Anh Hùng đừng trách nha! Cầu cho vong linh Anh Thìn luôn thảnh thơi nơi cõi trên!!!

cucat
07-19-2006, 02:52 AM
Cầu chúc cho bạn của anh DCH ra đi được thanh thản!

Ăn mày
07-20-2006, 06:48 AM
...Đêm...
Đón thằng Cháu ngoại vào với Ngoại nó xong thì mình cũng đoi đói. Bưng mâm cơm ra mà chỉ ăn được hai lưng (hôm nay tập mệt rồi! M... cái thằng Bạn Thân cứ muốn mình làm Uke cho hắn mà hắn thì chưa biết cách "dứt đòn"! Cứ "oánh" nửa chừng nó lại dừng làm mình "té hụt" mấy lần, mất bao nhiêu sức... chậc... ai bảo mình là bạn nó làm chi?!)

Tôi quay sang hỏi thằng Cháu:"Con muốn xem film hay là Bác mở Thúy Nga 82 cho Con xem?". Thằng bé nói "Bác mở Thúy Nga đi! Con muốn xem hài kịch!".

Bật cái DVD lên cho nó xong, Tôi quày quả xếp đồ đi tắm. Nước mát làm cho thân thể Tôi như được tiếp thêm sức mạnh. Vừa tắm Tôi vừa nghe trương trình Thúy Nga. Đến đoạn Mạnh Quỳnh và Phi Nhung ca cải lương thấy hay hay là! Lâu lắm rồi Tôi không coi cải lương. Một màn ngắn thôi nhưng nó để lại trong Tôi một ấn tượng rất sâu... huyền sầu...

Hai đứa yêu nhau 5 năm rồi nhưng Ông già của MQ muốn chàng lấy cô Liên nào đó là con của bạn thân ổng. PN đứng ngoài cửa khóc như mưa... mãi sau Ông già về nghe hết câu chuyện nên đã không ép đôi trẻ nữa... ôi! Kết thúc có hậu thế nhỉ!

Tôi tắm xong vào ngồi thừ trên ghế bố... sự thật trớ trêu là tình cảnh của Tôi cũng không khác "người ta" là mấy... Mẹ cứ ép Tôi phải yêu thương và lấy người Tôi không thích... Giời ạ! Sao thế hử Giời? Ông không cho Con giàu sang phú quý thì chí ít Ông cũng nên "đền bù" cho Con được lựa chọn Hạnh Phúc của riêng Con chứ!? Tôi chợt nhớ một câu cổ ngữ "Giàu sang là cạm bẫy của Trời, Nghèo khổ là trường học của Trời và hoạn nạn là đòn roi của Trời" nghe sao mà thấm thía...
... Nhưng... Ông Giời ơi! "Cạm bẫy" của Ông thì Con chưa một lần sa vào. "Trường học" của Ông thì Con có thể tự hào là "học trò kiệt xuất" (Con chưa hề sa ngã cũng như chưa làm điều gì trái luân lý...) vậy thì tại sao? Tại sao Ông nỡ dùng "Roi vọt" của Ông mang lại cho Con nhiều tai ương đến thế???
...
Lúc đó khá muộn Tôi gặp 2 cuộc điện thoại nhưng vừa cầm máy thì bên kia lại... tắt... M... Tiên Sư khỉ! Đang buồn thối ruột đây còn "nhá" máy trêu Ông mày!

Tôi giục thằng Cháu lên giường đi ngủ xong cũng về phòng mình. Tự nhủ dỗ một giấc ngủ sâu để sang sau còn đi làm. Tôi cầm chiếc cell rồi hẹn giờ 4:55 AM. Phù... vậy là đã xong một ngày vất vả...
... #######@@@********... Tiếng chuông điện thoại làm Tôi bừng tỉnh. Một số cell lạ hoắc... Tôi vội ngắt chuông xem có phải ai đó nghịch nhá máy không thì thấy bên kia vưỡn kiên trì đợi máy. Nghĩ đến lúc sáng mai không thức nổi nên Tôi bèn ngắt máy rồi ngủ tiếp nhưng... làm sao ngủ được đây? Vừa buồn, bực lại hận mình nghèo quá không có được cái PC để lên mạng chờ trời sáng. Một chút áy náy vì đã không tiếp máy... rồi Tôi đành vào giường nằm "lấy đà" vì e Bà già cùng thằng Cháu thức giấc...

AM @ 2:17':33"

Ăn mày
07-20-2006, 08:27 PM
mở cái này ra để ai muốn ghi gì thì ghi... tản mạn....



Cảm ơn Zen đã mở cái "TIỆM BÁN THAN" nha! Không khéo ngày nào cũng phải vô đây... than thở chút đỉnh mới được à!:friends:

AM

Zen
07-20-2006, 09:12 PM
hehe, hun có chi anh Khất... tại bữa trước khùng khùng trong người ko có chỗ nào fát tiết nên mở topic, cũng có chỗ để anh em lâu lâu buôn than luôn :lol: :lol:

Chúc anh Khất khỏe, đi tập đều, và ít phải dzô topic này "bán than" :funny: :funny:

cutemoon41
07-22-2006, 07:44 AM
He he, hôm bữa ngồi học Tóan,đang học đến bài "Đối xứng trục", tự nhiên ông thầy nhắc đến bom nguyên tử (???),thế là 1 câu chuyện cũng khá là thú vị được sinh ra đời.
Ai cũng biết vào chiến tranh thế giới lần thư 2, Mỹ có đặt 2 trái bom nguyên tử vào nước Nhật và tàn phá 2 thành phố của nhật ( tên thành phố là gì thì con quên mất tiêu rồi, ^.^).Thế là hậu quả của chiến tranh gây ra khá là nặng nề.2 thành phố bị hủy họai hòan tòan, và mang lại nhiều hậu quả sau này.Những người bị nhiễm chất độc của bom nguyên tử sẽ sinh con bị quái thai! Nhưng Nhật là 1 nước hùng mạnh, phục hồi nền kinh tế rất nhanh.Và bon cướp cũng từ từ lộn hành trở lại.Trong số bọn cướp àm nàgy đêm cảnh sát phải nhức đầu, có 1 băng cướp khá là nguy hiểm, cảnh sát bó tay với chúng!Vì sao cảnh sát bó tay với chúng??Bởi vì, nhân viên cảnh sát nào khi áp giải tên đầu sỏ của chúng về đều bị......................giết chết!Quá kì lạ và bực mình , trưởng sở cảnh sát bèn nhờ 1 thảm tử có tiếng đến giúp đỡ.Ông này rất giỏi , ko có 1 vụ án nào mà ông ko thể phá được.Sau 1 năm suy nghĩ thật cặn kẽ, cuối cùng ông cũng có kế để tìm hiểu được bí ậmt đằng sau những cái chết cũng nhân viên cảnh sát!Vào thời điểm đó, có 1 chuyến bay chở vàng và những thứ quý giá của ngân hàng Nhật đem qua ngân hàng Mỹ .Biết băng cướp rất khóai vàng, ông liền bắt lấy thời cơ để nhử tên cướp đó ra.Sau quá trình gian khổ ấy, thế là tên cướp cũng bị sập bẫy.Mọi hành káhch trên chuyến bay đều chết, chỉ còn nhân viên trên tàu , tên đầu đảng và ông thám tử.Sau khi bị còng tay lại, tên cướp ngồi đối diện với ông thám tử và hỏi :
+ Tui thấy ông rất giỏi áh, thôi thì bây giờ, ông về làm cho tui đi, tiền lương ông muốn bao nhiêu cũng được!
Ông thám thử trả lời thẳng:
+ Ko, tui thích làm việc cho chính nghĩa, ko làm việc cho những tên như ông!
Nghe câu trả lời như dzậy, tên cướp rất tức, hắn liền nói to hơn:
+ Tui hỏi lại ông, ông có làm việc cho tui ko, nếu ko làm, ông sẽ phải chết!!!
+Ông thảm tử nghĩ :" Tên này khùng hay sao áh, bị còng tay như dzậy mà còn ăn nói láo xược".Rồi ông trả lời tên đầu sỏ bằng im lặng
Tên đầu sỏ ức lắm:
"Nếu ông ko làm cho tui ông sẽ phải chết!"
Ông thám tử vẫn thản nhiên, xem như ko nghe thấy lời đe dọa của hắn.Thế là từ trong bộ áo vest sang trọng láng bóng của hắn, 1 khẩu súng đưỡc rút ra bởi........................................1 cái tay thứ 3 của hắn, cũng có nghĩa hắn là 1 quái thai!
Các nhân viên trên chuyến bay đang ngồi báo cho cảnh sát tới thì nghe 1 tiê`ng "đòang", liềng tức tốc chạy ra xem sao thì thấy ông thám tử ko bị gì mà chỉ có tên cướp đang hấp hối.Thì ra...........................................ông thảm tử cũng là 1 ngưới có...........................3 tay..^.^
He he, câu chuyện này cũng khá thú vị nên con post lên đây cho mọi người cùng xem và xả xì trét hén.Thầy con nói câu chuyện này là thầy con được coi trong 1 quyển sách nào đó, chuyện con vừa kể đã bị tóm lược khá nhiều chỗ nên bác nào đã đọc qua thì hãy thông cảm cho con hen!Ko biết cái này có nói về chính trị hay gì ko,con đã hỏi 1 mod rồi, mod nói hông sao nên mới post,nếu bị phạm quy thì delete dùm con hén, chứ đừng ............he he, treo nick con nghen,he he, muốn treo thì treo nick mod kia ah, he he!! Hi vọng mọi người có niềm vui nho nhỏ qua câu chuyện dzui này hén!
( Ko biết nên post ở chỗ nào nên dzô đại topic này luôn , nếu ko được thì chuyển dùm con hen mấy Mod, he he,cảm ơn mấy Mod nhiều nhiều hén!!:iwink: :smug: :smiletong :rolleyes:

thevagrant
07-22-2006, 05:38 PM
Truyện hay lắm cutemoon, nhưng học hành sao mà để quên tên hai thành phố quan trọng của Nhật Bản vậy, mai mốt người ta hỏi không biết trả lời, họ chê con nít Việt Nam mình sao. Để anh nhắc cho mà nhớ nè: Shihonage với lại Kotegaeshi đó !!! :biggrin:

NgDaLat
07-22-2006, 06:50 PM
Truyện thật hả anh DCH? Hôm nay mới lò mò vô đây đọc
Lạ nhỉ! Khám sức khỏe định kỳ không có thử máu sao? Nếu bị bứu thì thử máu biết liền. Hình như hàm lượng sắt sẽ hơi cao. Có một người bạn làm chung cũng bị bứu trong gan. Đi bác sĩ thử máu biết liền khi bứu còn nhỏ. nhưng mổ rồi cũng tiêu, sơ còn tiêu mau hơn không mổ. Người bạn đã mất sau 4-5 năm phát hiện.
Truyện của cutemoon hình như đã nghe hồi nhỏ.

Guest
07-22-2006, 10:33 PM
Anh Thìn là một người bạn cũng tập võ chung TKD với em, hiện nay anh ấy để lại vợ và ba con, 1 cháu đang là học trò của em.
Khám sức khỏe định kỳ GDC (General Daily Check) thường là khám nhịp tim, thần kinh gối, thử mở trong máu, đường Glucose chứ không thử mấy cái CLaine test (Bứu trong gan, bao tử) và Blue Test +(HIV) ngoại trừ được bệnh nhân yêu cầu hoặc Bác sĩ gia đình khuyến khích thử thì mới làm đó anh NGDalat. Ở Úc họ các bác sĩ khám càng ít, cành nhanh chừng nào thì tốt chừng đó (chứng tỏ bác sĩ giỏi, hay, tài ba), nhất là các bác sĩ Việt Nam & Á Châu (dĩ nhiên không phải ai cũng vậy nhưng đại đa số..99% chăng !) vì họ khoái được kéo Medicare lấy tiền của chính phủ, bệnh nhân chết thì kệ mẹ nó miễn tiền ông nhà nước ông lấy thì được rồi, nhưng các bác sĩ làm trong các bệnh viện thì hầu như rất quý bệnh nhân vì có luật lệ...
Tiện đây xin chân thành cám ơn các bạn, các anh đã chia buồn với DCH, một kẻ ra đi như một vì sao rơi, DCH nghĩ là biết đâu linh hồn bạn mình sẽ được ấm cúng hơn khi biết được DCH viết lên những dòng chữ nầy nơi đây - HKD.COM, khi những người chưa hề quen biết anh Thìn vẫn đã bỏ ra vài phút nhớ đến anh - Cái quan trọng là chúng ta kẻ đang sống phải hiểu ý nghĩa của sự sống để một ngày ta cũng ra đi có dăm kẻ cũng nhớ đến ta.
Thân mến.:friends: :friends:

Ăn mày
07-23-2006, 12:56 AM
Sai "chánh tả" rồi Anh! Cái này người ta kêu là Chuyện đấy! Chắc chắc DCH không thể "viết" ra đâu. Xem cái cách Anh ấy mang tâm sự vào trong cú pháp kìa!

Thân.

AM

Ăn mày
07-23-2006, 05:05 AM
...Chủ nhật...

Xong ca trực Đêm, Tôi cho xe ra khỏi gara rồi nhờ Anh-Em bàn giao giúp :"Ờ... các Chú về sau nhá! Anh hôm nay có công chuyện Anh về trước ít phút nhe!".

Thực ra thì Tôi đâu có bận rộn gì. Chỉ tội hôm qua Ông Thày Nghề có nhờ đi lắp đặt cái RollDoor mệt quá nên muốn về nhà dỗ giấc ngủ thôi! (M... bọn đồng nghiệp cơ quan thì chúng còn lạ gì Tôi nữa. Chắc họ biết Tôi đói ngủ đấy mà...)

Về đến nhà thì quả nhiên là hai con mắt của Tôi cứ "bảo nhau đoàn tụ". Thôi... mặc ngày mai ra sao...

... Tiếng thằng Cháu Ngoại oang oang làm Tôi thức giấc! Nhìn lên đồng hồ thì cũng đã 9:30'am. Bỏ M...! Mình mới "chợp mắt" mà đã hơn 2 tiếng rồi cơ à?! Chết thật! Thảo nào mà Cu Bờm cứ lôi Bác dậy bằng được "Bác Tâm... dậy đi Bác! Hôm nay Bà Ngoại nấu thịt gà ngon lắm!". Tôi uể oải đứng dậy đi về phía nhà tắm làm vệ sinh cá nhân. Phải nói thật là nếu không có thằng Cháu (Con của Em Gái Tôi) thì các ngày cuối tuần cũng sẽ như ngày thường cả mà thôi!

Tôi ngồi xem TV với nó rồi dỗ nó ăn cơm. Nó nói:"Bác cùng ăn với Con nhá!". "Ừ! Bác sẽ ăn...". Tôi ăn vội bát cơm để thằng Cháu yên lòng chứ thực tình Tôi thấy đói mà ăn không ngon miệng gì hết. Lòng Tôi giờ đang hướng về tận đẩu tận đâu...
...Giờ này... Em đang làm gì? Em đã đi khám Bác sĩ chưa? Bệnh bướu cổ cũng dễ chữa thôi mà! Em đừng lo lắng nhiều. Mấy lần Tôi gọi mà sao Em không "bốc" máy?Em mệt sao? hay Em bệnh? Tôi hồi tưởng lại cái lúc mà mình mới quen nhau... Lúc ấy Tôi là một tên Chater nghiệp dư còn Em thì là một cô bé thi trượt Đại học... Chả biết Giời xui Đất khiến thế nào mà chúng mình lại có thể nói chuyện và hợp nhau đến vậy???
Rồi chừng đâu hơn một năm sau, Em cố giấu nhưng Tôi vưỡn biết: Em có người yêu! Ban đầu Tôi thấy choáng váng nhưng rồi Tôi trấn tĩnh ngay. Tôi tự nhủ:" Tâm ơi! Mày soi mày vào gương đi! Người ta là sinh viên còn mày thì chỉ là tên Safe-Guard. Người ta dám "chơi" với mày đã là cái Phúc của mày rồi mày hiểu chưa?!". Nghĩ vậy nên Tôi cũng rất mong "thằng kia" sẽ mang đến Hạnh phúc cho Em tôi!...
... Tháng ngày thắm thoắt thoi đưa... tụi Tôi vưỡn thư đi tin lại với nhau trong "tình huynh nghĩa muội" trong sáng như thế. Nhưng... cái chữ "nhưng" chết tiệt đã làm cho biết bao con tim quặn thắt vì... đau. Có một thời gian dài Tôi gởi mail cho Em nhưng không thấy hồi âm gì. Tôi lo lắng nghĩ Em bệnh nên đành gọi vào máy của "thằng kia":
- À lố! Ai "dzậy"?
+ À... ờ... Huynh đây mà!
- A ha... "guyn" hã? Em chào "guyn"! "Phẽ hum"? (nó nói tiếng miền nam)
+ Ờ...hờ... Huynh khoẻ! Vậy chớ chuyện của bọn "đệ" thế nào? Bao giờ huynh được mời "uống riệu"? (Ý nói Tôi muốn đi mừng đám cưới Em và nó)
- Guyn ơi! Tụi Em có chiện rồi! Không có "gụ hồng" nửa đâu...
+ Ủa sao kì vậy?
- P. không còn iu Em nửa! Vả gia "đừn" hông cho Em quan hệ với cổ...
... Tôi thẫn thờ buông cái Phone xuống giường... Tại sao vậy? Tại sao thế Em? Rồi Tôi hộc tốc chạy xuống hàng Net gần nhà viết ngay E-mail cho Em với hi vọng Em sẽ nhận được. Tôi không còn nhớ mình viết gì nữa, hình như Tôi còn viết một đoạn Thơ khá dài...
... Một tuần sau Tôi mới nhận được hồi âm! Em viết cho Tôi một bức cũng dài không kém. Em nói về những đau khổ của người Con Gái lần đầu bước vào yêu rồi bị lừa dối thế nào, Em bị gia đình ngăn cản ra sao... Em cô đơn, Em tuyệt vọng, Em chỉ còn mỗi mình Tôi là chỗ dựa tinh thần, là "cứu cánh" duy nhất... Em hỏi Tôi bây giờ nên làm thế nào? (M... nó! Tôi đã... yêu bao giờ đâu mà biết?). Rồi Tôi cũng cố lựa lời khuyên nhủ Em rằng thì là... đừng để ý đến chuyện đó, đừng buồn đừng tiếc khi mà người ta đã phụ mình... Cứ như thế, ngày nào Tôi cũng viết tặng Em một bài thơ hay một chiếc E-Card xinh xắn với lời nhắn là một bài thơ tiếng Việt (dạo đó "chèn" được tiếng Việt vào E-card của nước ngoài là "oai" nhất rồi). Mùa Hè năm ấy qua đi thật nhanh...

Em đã thi đậu nhưng không phải một trường trên Sài gòn như mơ ước ban đầu (gia đình sợ Em quay lại với tên "trộm" đó và e ngại Em không tập trung học tập) mà là một trường ngay ở Đà lạt quê hương Em. Tôi vừa vui vừa mừng cho Em mà lại thấy... tủi cho chính mình! Éo le quá! Tôi với Em xa cách về địa lý đã đành, đằng này lại xa cách luôn về "giai cấp". Giờ Em đã là một sinh viên lại là con nhà khá giả. Còn Tôi ư? Bao nhiêu năm rồi Tôi vưỡn chỉ là một tên..."No Name - No face - No number" như lời hát của "Modern -Talking Band" thường hát! Tôi có tình yêu cho Em nhưng khả năng làm việc của Tôi liệu có đủ chu cấp cho Em? Câu trả lời là Không! Tôi yêu Em trong âm thầm cay đắng mà chưa một lần hé răng cho Em thấy được. Không biết rồi đây khi Tôi nói ra "ba chữ khó khăn" ấy Em có bằng lòng hay Tôi lại... "mất Em lần nữa"???
...
Cũng may cho Tôi! Dạo này Em có vẻ quan tâm đến Tôi hơn. Nếu như trong 1 tuần Tôi mà bận là y như rằng sẽ có tin nhắn của Em. Nào là "H... ơi! M... về nhà rồi. H... đang làm gì đó?Ăn cơm chưa?", rồi thì "H... ra chat đi!", hay "H... ra uống cafe nha! M... đang ở HN..." kì tình Em chỉ "chộ" Tôi thôi. Em mà ra đây được thì Tôi tin rằng Ba-Mẹ sẽ "oánh" Tôi một trận vì đã dám cả gan "dụ" Con Gái yêu của Các Người...
... Hôm nay cũng vậy! Tôi đang post Diễn đàn thì Em lại nhắn tin... trớ trêu thay, lần này Tôi mắc lừa Em thật (Chắc tại Tôi nhớ Em quá!). Mà... chúng mình rồi sẽ "đi đến đâu" Em nhỉ? Tôi thấy Tôi mà "chiếm hữu" Em thì Tôi ích kỉ mà Tôi thì cũng khôngnỡ "buông" Em ra khi mà Tôi đang có cơ hội. Ôi... Tôi thật đau đầu vì Tương Lai mù mịt này vậy!

Đà lạt mùa này chắc đẹp lắm chứ không nắng gay gắt như Hà nội đâu Em nhỉ?! Hơn một lần hứa vào thăm Em nhưng Tôi vưỡn chưa dám vào. Phần vì công việc ràng buộc, phần nữa tại Tôi còn phân vân có nên nói thật lòng mình cho Em hiểu không? Liệu rồi sẽ ra sao? Em chấp nhận Tôi hay Em... cự tuyệt???

.... Vậy là "tiêu" M... nó cả một ngày. cả một buổi chiều dông dài để "quạt hết mấy gánh than"!

Eo ôi! Nóng chết khiếp!

AM

NgDaLat
07-23-2006, 11:33 PM
Thế à! Truyện và chuyện khác hả anh Khất. Đúng là nhỏ không siêng học nên lớn lên lộn lung tung.

Nghe người ta bán than nên cũng bán theo

Cách đây mấy năm có email của người bạn đai khái là:
--Khi nào ghé CA thì gọi cho HL
Có số phôn nhưng chưa kip gọi thì bạn đã ra người thiên cổ. HL cũng là dân TCĐ thì phải

http://www.langviet.net/forums/index.php?showtopic=45502

Chữ Đồng Tử, người bạn khác có lời tiễn biệt:

Người bạn nhé sẻ cùng nhau găp lại
Cánh cửa nầy không dành chỉ riêng ông

Guest
08-14-2006, 05:37 AM
Đêm qua đang chít chát ngon lành... Cái thằng yahoo.com đá ta ra khỏi cái CONFERENCE với bà con HKD.COM, rồi vào không được tức quá !

Chán ghê nhưng không ngủ được...

"Vì đàn bà người nào cũng như người nấy !
Nên ta bảo mình thôi hãy quên em
Nhưng đàn bà đâu phải người nào cũng như người nấy
Nên suốt đời ta nhớ nhớ quên quên

Khi nghĩ trời sinh mổi mình ta là đủ
Vì đám đông quậy bẩn nước hồ đời
Những lại nghĩ Trời sinh thêm bè bạn
Để choàng vai ấm áp cuộc rong chơi !

Dù mỗi ngày ta xé đi năm mười tờ lịch
Nhưng thời gian đâu có chịu trôi nhanh
Dù đen bạc là nơi cố xứ !
Nhưng đi biền biệt cũng không đành..."...


:madflame:

Ăn mày
08-14-2006, 09:22 AM
Khà khà... tay này khá! Đêm qua Khất đang hỏi lại lòng mình xem có làm phật ý Người Anh Em không mà tại sao đang sắp "nói nhơ`i quan tro?ng" thi` la?i lă?ng lă?ng bo? đi! Khât buô`n mât 15' đây!!!
Thôi đươ?c rô`i! Không trach nư~a. Bây giơ` nghe ho?i đây! DCH la`m thơ siêu thê cơ a`? Thê ma` bây lâu nay Khât na`y dam "mua ri`u qua măt thơ?" co chêt không!!! Thât lê~ thât lê~:no1:
Hôm na`o vê` nươc nhơ kiêm cai phep da`i da`i nha! Đê? Khât co`n co di?p gă?p gơ~ đa.
Mên.
AM

souxauxi
08-14-2006, 10:34 AM
Ước một lần linh hồn thôi tê tái
Nỗi niềm riêng được mãi mãi bình yên
Bóng trăng khuya rũ say giấc mơ hiền
Cho trái tim nhịp chung cùng hơi thở

Guest
08-14-2006, 04:22 PM
Xin lổi tất cả các bạn có mặt hôm chát-đạo (Thay vì trà đạo hay đàm đạo) đó nhe ! Ra đi không chào hỏi gỉ ráo mất thể diện con nhà HKD.COM quá...
Các bác như Aiki, Thevagrant, Cucatm Aikikai mình hay nói chuyện nhiều với nhau chắc hiểu cái máy PC cà tịt cà tàng của tui rồi... Cứ out/in bất tử lắm ! Ở chổ làm thì có máy rồi ở ngày 12 tiếng ở chỗ làm nên PC ở nhà đâu cần mua cái mới hay tốt làm gì... và cũng đâu là dân IT chuyện nghiệp nên cần máy xịn 1 tí.
Có chát thấy tui biến là biết là tại lổi cái Ông Bill Gate đó nhe.
Thân mến.:friends:

souxauxi
09-17-2006, 05:20 AM
Hôm nay, tôi ngồi đọc những bài trong Thư giản, đọc thì thấy có hay đó, nhưng rồi sao tôi lại thấy tự ái sao đó ... thiệt là :sad: :sad:
Hôm nay, trời Sài gòn oi bức, buổi chiều, có cơn mưa bất chợt đi qua, nhưng cũng không làm cho thời tiết mát mẻ thêm chút nào. Sau giấc ngủ trưa dưới khí trời nóng nực, tôi tỉnh giấc, rồi ngồi vào bàn đọc những post trên 4rum, có những điều cũng thú vị, nhưng có những điều cũng khó hiểu. Chắc tại cái sự hiểu biết của tui nó gan tấc quá hay sao đó, thôi thì đành đổ thừa như vậy đi:funny:
Nhưng sao trong lòng tui cảm thấy nặng nề, phải chăng điều gì đó bất chợt ùa vào tôi, khiến tôi có cảm giác lạ không nữa.
Tui ngồi thừ người, suy nghĩ miên man. Rồi tui như người đang mê chợt tỉnh, ủa mà có chuyện gì mà mình phải vậy ? Tôi có lỗi với ai chăng? ... đủ thứ và đủ thứ ...
Và rồi , tui mở bài nhạc "Không có anh", câu mở đầu "không có anh, em biết vui cùng ai" ... ngồi nghe để lòng tôi nhẹ nhàng, đỡ nặng với khí trời oi bức này.
Điệu nhạc du dương, nhẹ nhàng ... và câu cuối của bản nhạc ..."không có anh , em về với hư không", tui tự hỏi có phải như vậy không nhỉ ...
(hơiiiii)

souxauxi
09-23-2006, 07:11 AM
Tui đang giận

Guest
09-23-2006, 07:15 AM
Ai dam làm cho em giận?

souxauxi
09-23-2006, 09:51 PM
Hôm qua giận tí xíu xiu , mà tối qua tui ngủ hỏng đặng luôn. Chuyện có bé híu mà tự dưng cũng làm tui giận. Tui tự hỏi, không biết phải mình không đây?:funny: (nói vui thôi, chớ tui có giận dai ai bao giờ).

Nhưng bây giờ thì hết rồi ... ngồi nhớ chuyện sáng hôm qua ... nghĩ lại ngồi cười mĩm chi ... rồi tự hỏi : sao tui gan vậy nữa ...

Sáng qua , tui hẹn với một người bạn, đến chỗ hẹn, tui chạy đến chỗ gọi điện thoại công cộng, nhấc máy : 1. cho em (người bạn mà tui hẹn); 1. cho cô (người giúp tôi); 1. nữa cho em (khi tui dáo dác tìm mà không thấy em).

Rồi em cũng đến đứng ngay chỗ tui đang đứng gọi điện thoại.

Tui và em đi làm những thủ tục cần làm , cũng nhanh đó chớ. Thật tình mà nói, khi tui ngồi đợi em, nhìn người qua lại tui thấy sợ sợ sao đó. Lúc đó tui ngồi lòng thầm cầu nguyện cho em. Nhìn em bình tỉnh, trong khi tui thì trong bụng rung như bị rét :funny:

Khi mọi chuyện xong tui chia tay em, và làm tiếp chuyện tui phải làm.

Em à, đừng bận tâm nhiều đến những chuyện vặt nha, còn điều chị nói với em, chị cũng có lý do riêng của mình đó, có lẽ em không hiểu.

souxauxi
09-28-2006, 06:02 AM
Quá buồn luôn

souxauxi
09-29-2006, 01:34 AM
Bức tuyệt thư gởi riêng đến chị Gia_Khuê, quý vị nào tò mò đọc bị nhặm mắt dráng chịu:funny:




























































































Gia_Khuê thấy mà ghét

Chị biết hum nai là ngày mí rùi hong? rác thì ngập cả đầu, trưa tui hỏng có thời gian để ngủ nữa, còn chìu zìa thì còn cái sô làm thim giờ nữa, tui mún hóc ra ghèn nữa, trong khi đó chị hỏng biết zsương tui xí nào mà còn đòi xả rác để ziết chớt cuộc đời héo hon của tui nữa. Chị có tin là níu chị dùng rác để ziết tui, thì sẽ có thành ziên của HKD.com trả mối thù tiền kiếp hong zọa?

Níu chị còn zsương tui, thì tui mong chị thông củm, khi nào tui trả nợ xã hụi , trả nợ bạn bè, trả nợ bản thân xong, tui sẽ trả nợ HKD.cơm cháy , rùi tui sẽ tính sổ sách zí chị, bảo đảm hỏng đẹp hỏng lấy tìn lun đoá.

Chúc chị hạnh phúc - an khang - gia cang đầm ấm nhé.

Kính chào đoàn kết và xây dựng.


Souxauxi tui đã ký tơn và đóng con mọc đỏ cái cạchhhhhhhhhhhhhhhhh.

souxauxi
10-07-2006, 07:38 AM
Hôm nay trời Sài Gòn se lạnh, tôi không đi ra đường, và chạy vào nơi này, nhưng khi bước vào tôi thấy vừa vắng lặng, và một điều lạ là lạnh hơn cả khí trời ngoài thiên nhiên nữa :sad: :sad: :isad:

aiki
10-08-2006, 06:34 AM
chắc tại mùa Thu tới rùi đó chị Sou ơi!

Chị Sou biên bài khó đọc wá! trắng cả mắt ...:lol: :lol: :lol: lúc đọc thì cứ tưởng là già rùi nên khg thấy chữ, xong cuối cùng thì thấy Gỏi Khô bị xài xể te tua mới hay đầu đuôi chút xíu ...:ihmm: :funny: :blink:

souxauxi
10-09-2006, 08:08 PM
Tối qua trời mưa buồn , tôi sign in vào nick xauxi cua mình để tìm mọi người trò chuyện, nhưng hỡi ơi, hình như YM cũng vào Thu hay sao mà im lìm quá. Thế là tôi đành sign out đi ngủ. Tôi ngủ một giấc thật ngon.

Sáng nay, anh tôi phải gõ cửa đánh thức tôi , cô bé à, sáng rồi , đừng nướng nữa, ngoài trời mưa, nhưng chúng ta phải mưu sinh có đó cô bé. Tôi còn ẹo mình trong cơn ngủ say, tôi thấy lành lạnh, rồi chợt nhìn ra cửa sổ, thấy mưa rơi, tôi càng thấy lười hơn, tôi nằm nghĩ, ước gì hôm nay là sáng Chủ Nhật thì thú vị biết mấy (suy nghĩ thật trẻ con mà)... tâm trạng chẳng muốn đi làm chút nào. Ráng nướng thêm một chút cho khét ... tôi bật tỉnh dậy, đúng như lới anh tôi nói, dù trời có mưa thì mình cũng phải mưu sinh.

Vệ sinh cá nhân xong, tôi thay đồ đi làm, ra cửa, trời mưa tầm tả, trên đường đi làm, nhìn dòng người hối hả, tôi mới thấy lời anh tôi nói đúng, dù trời có mưa, thì mọi người cũng phải mưu sinh ...

Công việc của tôi thật tầm thường , chỉ quét dọn , dẹp, ai sai đâu làm đó, .. . nhưng sao tôi vẫn thích công việc bình dị này , và luôn làm tốt công việc của mình, dù trong công việc , đôi khi cũng có nhưng chuyện không vui.

Cám ơn anh tôi, người đã nhắc tôi, dù trời có mưa thì mọi người cũng phải mưu sinh đó mà ...:biggrin:


Sài Gòn ... những cơn mưa cuối mùa

souxauxi
12-24-2006, 09:26 AM
Thật là đáng buồn ... con người mới thấy đó ... còn đó ... nhưng giờ đây đã không còn ... :sad:

Một tin thật buồn mà ...



Tối qua online gặp một thằng bạn thân, thấy ofline nó nhắn, nên tôi lên tiếng, và được nó báo tin , mẹ vợ của nó của nó vừa mất. Nói mẹ vợ, tưởng chừng như rất xa vời đối với những người con rể. Nhưng với nó thì hơi khác chút. Mẹ nó mất khi nó còn rất bé, ba nó thì đi học tập, nó được sự cưu mang của gia đình người bác. Chính tuổi thơ nó thiếu tình mẹ, thiếu bàn tay săn sóc của mẹ, nên nó rất ngưỡng mộ những ai có mẹ, và nó cũng rất quý mẹ vợ, vì mẹ đã là người sanh ra bà xã yêu thương của nó. Nó nói, mới cách đây hai bữa tui còn goi điện nói chuyện (vì nó ở xa), thăm hỏi mẹ vợ của nó, vậy mà hôm nay nghe tin tui thấy đau lòng quá. Tui phải vừa an ủi bà xã, dù lòng mình cũng thấy mủi lòng ...

Nó nhờ tôi mua giúp vé máy bay để khi nó đến SG là đi ngay, nó phải cố gắng lắm để lấy chiếc vé máy bay, nhưng cuối cùng ông trời cũng không phụ tấm lòng của nó. Còn tôi, giúp được gì nó thì giúp.

Sáng nay, tôi chạy vội ra đại lý bán vé máy bay, để mua giúp nó với chuyến bay sớm nhất.

Bây giờ tôi nghĩ mới thấy, đúng là đời không như ta mong muốn. Vì chuyện riêng của nó, mọi kế hoạch coi như bị đình lại tất cả .

Điều gì cũng không qua nổi ý trời ...

souxauxi
02-16-2008, 09:37 PM

cutemoon41
03-09-2008, 11:17 AM
Mới bít 1 tin buồn từ người chị thân 1 ở HKD.com, em gì mà kì, chuyện buồn của chị mà hông để ý gì hết, thương chị quá! hông cố tình nhắc lại chuyện hông dzui, nhưng mà... Thôi, cố gắng lên chị nhá, em thương chị nhiều lắm!