PDA

View Full Version : Chân lí kẻ cầm gươm



Kojiro
05-07-2006, 11:21 PM
Chân lí kẻ cầm gươm


http://animestuffstore.com/wallscrolls/mi239.jpg
Tháng 9 năm 1642, một trận bão lớn thổi vào miền cực Nam nước Nhật, gần tỉnh Kagoshima. Một chiếc tàu săn cá voi của Anh lạc thủy đạo bị cuốn vào các cơn gió nặng nề này. Thân tàu va vào các ghềnh đá gần bãi biển, cả thủy thủ đoàn đều chìm ngập dưới làn sóng cao ngót sáu thước. Chỉ có một vài người sống sót nhờ bám chặt vào các mảnh vụn và bị đánh giạt vào bờ như những sinh vật trôi nổi.

Vào giữa đêm, trận bão thổi qua eo biển Triều Tiên. Gần sáng bầu trời mới trở lại yên tĩnh và quang đãng, trong khi những kẻ sống sót còn thiêm thiếp. Khi bị mặt trời đánh thức, cả nhóm năm người trong đó có vị thuyền trưởng và một trưởng toán phóng lao mới trở dậy và từ từ lê gót. Việc đầu tiên của họ là dạo khắp bãi biển để tìm kiếm các bạn đồng hành, tìm được bao nhiêu thì kết hợp lại bấy nhiêu. Các mảnh gỗ tung tóe khắp nơi, nhưng qua nhiều giờ không còn ai tìm thêm được gì nữa. Đến quá trưa, nhóm thủy thủ sống sót bắt gặp bạn đồng hành khác nằm trên bãi cát.

- Ê, tôi tìm được một mạng rồi.

Chàng thủy thủ phóng lao la lên:

- Ậy, nhìn kìa! Hắn không có đầu.

Một người trong bọn nói.

Gã thủy thủ không đầu nằm xấp, hai cánh tay chéo lại phía trước. Đầu gã đã mất tiêu đâu rồi.

- Đứt tiện! - Vài thủy thủ lẩm bẩm.

- Nhưng tại sao lại đứt tiện như vậy nhỉ? - Vị thuyền trưởng nói.

- Nhìn xem! Đây rồi. Thấy không, một mạng nữa.

Thi thể của một thủy thủ khác nằm gần đó cũng bị đứt mất đầu.

- Các bạn biết sao không?

- Thật là một điềm gỡ!

Nhiều người cùng nói.

Các thủy thủ đứng nhìn nhau tiu nghỉu, dò xét. Họ kiếm các bạn đồng hành, nhưng thực tế cho thấy không được gì cả, thế là cả bọn không ai còn muốn làm cái việc vô ích ấy nữa. Họ đổi ý: kiếm một chiếc tàu để cùng nhau ra khơi trở lại.

Bỗng nhiên, có một tiếng quát lớn vang lên từ trong đám cây tùng mọc ven bờ cát. Đám thuỷ thủ quay lại thì thấy hai hiệp sĩ đang trong tư thế tấn công chạy thẳng về phía họ. Một người cầm thương; còn người kia, ở phía trước, hai tay nắm chặt thanh trường kiếm. Kiếm sĩ há mồm thật lớn, tiếng quát vang dội như những âm thanh sóng vỗ vào bờ.

Đám thuỷ thủ nhìn thấy sửng sốt, bàng hoàng. Họ thường nghe nói đến những người lính bản xứ trên những hòn đảo rải rác ở Thái Bình Dương, nhưng không một ai trong đám thuỷ thủ từng trông thấy quang cảnh này. Gã hiệp sĩ mang áo giáp kết bằng những lát vàng mỏng xanh đỏ, đầu để trần và tóc kết lại thành búi. Khí giới của họ phản chiếu ánh sáng mặt trời lấp lánh.

Các thuỷ thủ lo sợ đến tính mạng của mình nên bước thối lại. Họ hoàn toàn bị suy sụp vì cuộc đắm tàu vừa qua. Tất cả nhìn nhau và nhận thức rằng khó mà bảo toàn mạng sống được.

- Trời ơi, chúng ta sắp bị xơi tái rồi - Một người trong bọn la lên.

Bỗng tiếng quát im bặt. Các thủy thủ nhìn gã hiệp sĩ đi đầu và chợt thấy một mũi tên vừa găm qua cổ y. Họ càng kinh hãi khi thấy y ngã quỵ cách họ chừng ba thước.

Gã hiệp sĩ cầm thương dừng lại, quay nhanh về hướng mũi tên bắn tới. Từ bụi cây, một hiệp sĩ trong trang phục kimono từ từ bước ra trảng trống. Hắn thả cây cung rơi xuống cát khi gã hiệp sĩ kia nói với hắn:

- Chúng tôi thấy bọn nó trước. Bọn nó phải thuộc về chúng tôi.

- Không được, tôi muốn có bọn này.

Gã hiệp sĩ cầm thương tiến lên để bảo vệ thứ mà y nghĩ là của y. Hiệp sĩ nọ mang trên mình hai loại kiếm dài và ngắn, gài dưới khăn choàng cổ. Hắn rút thanh trường kiếm ra và nắm chặt bằng hai tay, lúc hắn đưa kiếm qua khỏi đầu. Gã hiệp sĩ cầm thương tiến sát đến đâm mũi thương vào người kiếm sĩ đang thủ thế. Mũi thương liền bị lưỡi kiếm đánh bạt ra xa; kiếm sĩ xoay người lại, đưa trường kiếm xuống thành một vòng cung quất ngang đỉnh đầu đối thủ.

Thuỷ thủ phóng lao mở lời trước:

- ! Ông là ai vậy?

Hiệp sĩ mặc áo kimono từ từ bước tới đám thuỷ thủ. Hắn cúi đầu chào và lễ phép nói:

- Xin phép để tôi giới thiệu trước. Tôi tên là Kami. Tôi là hiệp sĩ ở vùng Satsuma này.

- Tính sao đây các bạn? - Vị thuyền trưởng nói - Mà, hắn nói được tiếng Anh như chúng ta.

- Tôi đã học được ngôn ngữ này từ các nhà truyền giáo của quê hương các ông. Xem ra cũng bổ ích chứ! - Kami nói.

- Tôi tên là Campion, Thomas Campion, thuyền trưởng chiếc Móng mèo. Hiện giờ một phần tàu đã chìm xuống biển. Đây là Edward Kingsley, trưởng toán phóng lao. Kia là đầu bếp Dudley, còn kia là Baker và Marlowe, thuỷ thủ trên tàu.

Tất cả thuỷ thủ đều gật đầu chào ngoại trừ Dudley, y hất đầu ra phía sau có vẻ khinh thường.

- Lúc này chúng tôi đang ở đâu đây? - Campion hỏi.

- Các ông đang ở trên đảo Kyushu, thuộc vùng Satsuma.

- Sao vậy? - Dudley cắt ngang - Chúng tôi muốn biết tại sao lại bị tấn công?

Kami vội nhìn Dudley và tự hỏi tại sao kẻ có cấp bậc thấp nhất như vậy lại được phép trịch thượng. Nhưng kinh nghiệm đã dạy hắn rằng: "người ngoại quốc thường nghĩ khác". Hắn đáp gọn:

- Đầu của các ông được treo giải thưởng.

- Giải thưởng? Giải thưởng! - Dudley, Baker và Marlower cùng thốt lên một lượt.

Thuỷ thủ phóng lao Kingsley cố giữ vẻ bình tĩnh, còn Campion thuyền trưởng thì ra chiều suy nghĩ.

Kami chú ý đến vẻ trầm tĩnh của Kingsley.

- Phần thưởng này ra sao? - Dudley quát lên - Có phần thưởng ở đây nữa cơ đấy!!

- Các ông chưa nghe lệnh cấm tất cả các người ngoại quốc đến nước tôi hay sao? - Kami hỏi.

- Đó là thứ quyền lực chúng tôi từng được nghe đến. Mặc dù thế, tại sao giải thưởng lại dành cho những mạng sống của chúng tôi?

Kami lí luận đơn giản:

- Làm vậy để các ông không đến đây nữa.

- Nhưng làm sao khác hơn với những thủy thủ bị đắm tàu như chúng tôi? - Kingsley hỏi.

- Chính phủ nước tôi, nội các Tokugawa Shogunate, đã ban hành lệnh cấm tất cả người ngoại quốc. Trước khi có lệnh cấm, những nhà truyền giáo và thương gia đã làm nhiều chuyện tổn thương đến dân tộc chúng tôi. Những người ngoại quốc đã lôi cuốn dân chúng theo Thiên Chúa, nói rằng tất cả mọi người đều bình đẳng dưới mắt ngài, rằng phải vâng lệnh Chúa trước khi chính phủ muốn ban hành sắc lệnh gì cho dân chúng. Chính quyền Tokugawa Shogunate xem đó là mối đe doạ đối với quyền lực quốc gia. Những người ngoại quốc giờ đây phải bị tống cổ ra khỏi lãnh thổ.

- Chúng tôi bị đắm tàu mà - Kingsley van nài.

- Tuy nhiên, các ông vẫn là người ngoại quốc - Kami nói.

Các thuỷ thủ bàn luận với nhau. Tất cả đồng ý sẽ rời khỏi đảo sớm chừng nào tốt chừng ấy, nhưng họ còn ngại phải gặp nhiều tên hiệp sĩ khác nữa trước khi tìm được một chiếc tàu nào đó. Giọng Dudley vang lên lấn át những người khác:

- Tôi đã nói với các bạn là tôi chưa từng thấy nơi nào như dân tộc này. Nếu có được cây ngạc cắm thuyền tôi sẽ không sợ bất cứ tên nào ở xứ này.

- Ngươi có cái lưỡi lúc lắc giống như lưỡi chó. Nó không biết khi nào ngừng lại và khi nào nên nói à. - Kami rủa.

- Sao? Mày gọi tao là chó à, còn mày? - Dudley chống chế.

- Bình tĩnh chút nào! - Campion cắt ngang - Đừng nói thế. Chúng ta mang ơn cứu mạng của người này. Chúng ta nên cảm ơn anh ta mới phải và nhờ anh chỉ đường cho chúng ta. Cải vã không lợi ích gì.

Kami đổi giọng:

- Cho phép tôi được hướng dẫn các ông. Tất cả sẽ được tiếp đãi ở nhà tôi.

- Cám ơn ông - Kingsley nói - Chúng tôi có thể tự liệu được rồi.

Nói đoạn, ông đi ngang qua tên hiệp sĩ nằm chết, cầm lấy cây thương của hắn và cẩn thận gỡ các ngón tay vẫn còn bám chặt.

- Với cây thương này, tôi không sợ chuyện gì nữa. - Kingsley nói.

- Không cần, tôi sẽ bảo vệ ông. So với lưỡi kiếm của tôi thì cây thương đó chả ăn nhập gì. - Kami nói.

- Cuộc sống là trưởng toán phóng lao chiếc Móng mèo đã dạy tôi cách sử dụng khí giới như thế này. Tôi nghĩ rằng tài giết cá voi của mình có thể dùng vào việc tự vệ chống lại bọn hiệp sĩ.

- Ông đã giết nhiều cá voi, sinh vật to lớn, dũng mãnh nhất, vậy mà tôi vẫn thấy không có gì phải sợ ông cả. Khi ông giết cá voi, ông đã thắng được nỗi lo sợ và điều đó chỉ làm cho ông cảm thấy mạnh mẽ hơn. Nhưng một kiếm sĩ giỏi vẫn hay hơn một người phóng lao.

- Hả? Thế sao? Cho tôi thấy tài nghệ của cậu đi. -Kingsley cầm cây thương lên, tìm thế thăng bằng, với bàn tay chỉa thẳng đứng. - Thấy cái bướu trên cành cây kia không?

Cành cây cách xa khoảng mười lăm thước và cái bướu không lớn hơn đồng tiền vàng Tây Ban Nha. Kingsley đưa cây thương ra phía sau, rồi giơ lên cao, ném hết sức lực.

Đột nhiên có ánh thép xuất hiện giữa không trung, trên đầu của Kami khi hắn rút nhanh lưỡi kiếm ngắn ra rồi nắm lấy đằng lưỡi búng nhanh vào giữa khoảng không theo hướng thẳng đến cành cây. Mũi thương của Kingsley vừa ghim vào bướu cây thì lập tức lưỡi kiếm bay tới ghim vào cán thương và chẻ dọc nó ra.

Kingsley há hốc mồm làm quai hàm trệ xuống. Trong phút chốc đầu óc ông bị chẻ ra chẳng khác gì cán thương.

- Ông ném khá lắm - Kami trấn an Kingsley - Ông quả đáng bậc thầy trong nghề của ông. Nhưng ông không nên dùng khí giới, tôi muốn ông đừng nên cầm bất cứ thứ gì khác trong tay. Thôi tới giờ rồi, chúng ta nên rời khỏi đây đi.

Nối đuôi nhau, đám thuỷ thủ được Kami dẫn qua một khu rừng tùng. Đường hẹp chằng chịt những rễ cây, các thuỷ thủ đi đứng rất vất vả. Quần áo của họ tơi tả, bẩn thỉu trong khi nhảy lên, nhào xuống, còn tệ hại hơn lúc bị nạn ngoài biển. Hiệp sĩ Kami vẫn giữ được thăng bằng một cách kì diệu ở mỗi bước đi, không bao giờ bị nghiêng ngả hay vấp phải rễ cây, dù có lúc phải băng qua đường mòn. Trang phục kimono của Kami không lấm một vết bẩn và còn giữ được lành lặn. Đám thuỷ thủ đã tỏ ra mệt ứ, nhưng đoàn người chỉ dừng lại lúc nào cần đỡ dậy một bạn đồng hành bị ngã.

Lúc đoàn người về đến nhà Kami, nằm ngay bìa làng, thì những tia nắng xế vẫn còn chiếu qua kẻ lá trong bóng cây rậm rạp. Khu vườn trước được phối trí cẩn thận bằng đá và cát. Một hiệp sĩ khác mặt bộ kimono đang ngồi xếp bằng trên tảng đá phẳng, hai tay đặt trên hai bắp đùi. Tóc của y không cột thành búi như gã hiệp sĩ kia mà nó được xoả dài trên vai; một dải khăn thắt ngang bụng, có lưỡi kiếm giắt qua, còn thanh trường kiếm đang nằm trên mặt đất, ở phía bên trái.

- Mạnh giỏi, Kami.

Người lạ khẽ nói rồi đứng lên nhặt thanh trường kiếm giắt vào lưng, gật đầu chào Kami trước rồi lần lượt đến các thuỷ thủ. Kami khẽ gật đầu không đáp. Các thuỷ thủ không biết lần này số mạng của họ sẽ ra sao; sau khi nhìn nhau để tìm câu giải đáp, họ nhìn Kami mong có được lời giới thiệu, nhưng điều này không xảy ra. Không ai nói gì cho đến khi người lạ nói với Kami một lần nữa.

- Ta nghe nói cậu đã hạ hai hiệp sĩ khác để bắt đám người đắm tàu này. Người ta đồn tài nghệ của cậu xứng đáng là một chiến sĩ, nhưng ai cũng biết tài nghệ đó đã được trui rèn như thế nào. Ta không muốn thấy cậu tiếp tục như thế nữa.

- Anh không muốn à? - Kami hỏi lại bằng một giọng trầm nhưng chắc nịch.

- Phải, ta không có ý định để cậu tiếp tục như vậy. - Người lạ trả lời.

Giọng nói của họ như chìm xuống lúc tranh luận. Hai người đã quen biết nhau nhiều năm, thời gian đủ để cho những mối bất hoà sâu đậm thêm giữa họ. Kami tỏ ra bất bình nhưng vẫn gườm nhìn người lạ vì biết y là một kiếm sĩ tài giỏi. Còn người lạ kia rất chán ghét Kami, bởi vì hắn thực chất là một tên đồ tể. Trong lúc hai kiếm sĩ gườm nhau như thế thì đám thuỷ thủ không dám nói lớn hay làm một cử chỉ đe doạ nào ngoài những tiếng thì thầm đè nén. Sau cùng Kami nói:

- Thật đáng tiếc, bởi vì tôi nghĩ rằng anh sẽ không làm vậy. Nếu anh muốn can thiệp, chúng ta chắc phải quyết đấu.

- Ta đã sẵn sàng cho điều này.

Kami khẽ gật đầu và ngay sau đó hắn tuốt kiếm quét một vòng. Người lạ cũng rút kiếm, nhưng thay vì đỡ, y lập tức bước tránh sang một bên, rồi phản công. Kami trở ngược thanh kiếm lên đỡ đường kiếm tấn công của người lạ. Hai lưỡi kiếm chạm nhau gần tay phải của Kami, hắn nhận thấy rằng chỉ trong phút chốc hắn đã ở thế thủ. Bỗng người lạ buông lỏng tay kiếm, Kami nghiêng hẳn về phía trước như đã chịu khuất phục.

Dudley la lên:

- Địa ngục đẫm máu nào đây? Chuyện gì thế này?

- Dừng lại đi Dudley! Chúng ta chưa biết chủ định của họ ra sao.

Campion quở xong quay sang người lạ:

- Ông là ai vậy? Ông muốn gì ở chúng tôi?

- Tên tôi là Yamashiro Hayashiba, hiệp sĩ ở vùng Satsuma, cũng giống như Kami.

- Vậy sao ông giết hắn?

- Không có cách nào hơn để cứu các ông.

- Nhưng hắn đang cứu giúp chúng tôi mà - Dudley nói

- Không, hắn sắp làm thịt các ông đấy - Yamashiro đáp.

- Để được lãnh thưởng chăng? - Kingsley thắc mắc.

- Các ông tưởng rằng có tiền thưởng chứ gì? Tôi không nghĩ như vậy. Kami không cần tiền.

- Thế tại sao hắn định giết chúng tôi? - Campion hỏi.

- Để luyện kiếm - Yamashiro đáp.

- Luyện thế nào chứ? - Dudley hét to hơn nữa.

Yamashiro giải thích:

- Luyện những nhát kiếm của hắn. Nhiều hiệp sĩ như Kami thích luyện kiếm bằng người sống. Điều này thường xảy ra lắm. Nạn nhân bị buộc chặt hai ngón tay cái, treo người lên để cho những nhát kiếm tung hoành ngang dọc.

- Nhưng chúng tôi là con người, chúng tôi đâu có làm gì quấy. Tại sao lại đối xử như vậy? - Campion hỏi.

- Các ông là người ngoại quốc và đương nhiên các ông được xem như những kẻ mọi rợ.

- Như vậy sao? Tôi chưa hề nghe thế - Dudley quát.

- Câm mồm, Dudley! - Campion nghiêm sắc mặt nói - Chúng ta chỉ hi vọng y đối xử với chúng ta khá hơn.

- Tôi sẽ cư xử đàng hoàng - Yamashiro cam đoan với họ.

- Chúng tôi có bằng cớ nào đảm bảo về chuyện đó? - Kingsley hỏi.

- Vì những điều tôi tin tưởng.

- Ông tin tưởng điều gì?

- Tôi tin tất cả mọi người đều được đối xử bình đẳng.

- Qua những sự việc tôi vừa nhìn thấy thì sự bình đẳng ấy không phải là quan điểm của tất cả.

- Tôi nói thật, và vì vậy mà các ông nên rời khỏi đây càng sớm càng tốt. - Yamashiro nói.

- Vâng, chúng tôi chấp nhận ngay, nhưng khi nào thì đi? - Campion hỏi.

- Các ông sẽ ra đi vào con nước chiều nay. Tôi sẽ chỉ cho các ông một chiếc thuyền để các ông giương buồm đi ngay.

Khi họ đến bờ biển, Yamashiro dẫn đám thuỷ thủ tới một cái vịnh nhỏ an toàn, tại đây có năm sáu chiếc thuyền đánh cá đang bỏ neo. Chiếc nào cũng đưa cả thân và đầu lên trời và cột buồm ở giữa đã được dựng sẵn. Dưới chân cột buồm có cả chiếc buồm vuông được gấp lại, buộc chặt trong lúc các mái chèo cũng được cột chung với những chiếc súng phóng lao. Yamashiro rút kiếm ra chặt sợi dây neo của chiếc thuyền nằm gần đó.

- Nên làm nhanh nào các bạn! Căng buồm lên, tháo mái chèo ra! - Campion ra lệnh.

Cuộc bôn tẩu của đoàn thuỷ thủ nước ngoài không phải là không ai hay biết. Một đám hiệp sĩ đọt nhiên bước ra khỏi lùm cây và bao vây vinh nước. Một lần nữa đám thuỷ thủ nghe tiếng thét lạnh xương sống của các hiệp sĩ sắp đánh nhau, họ khựng lại ngay.

- Các ông cứ tiếp tục giương buồm đi - Yamashiro trấn an Campion.

- Tôi dám cá là tôi sẽ thanh toán chúng, nếu tôi có trong tay một cây ngạc cắm thuyền. Tôi sẽ chứng tỏ cho ông thấy, đúng như vậy. - Dudley chửi thề.

- Nhưng bây giờ là lúc ông cần rời khỏi chốn này. - Yamashiro

- Lên đi các bạn! Chúng ta rời ngay đi - Campion hét to.

Dudley nhảy lên trước trong lúc các thuỷ thủ lo đẩy thuyền ra. Khi người cuối cùng đã leo lên được thuyền, mọi người đều nghe rõ âm thanh vang dội của trận chiến phía sau.

Kingsley nhìn lại bãi biển và chứng kiến tài múa kiếm điêu luyện của Yamashiro. Các động tác của chàng hiệp sĩ đều thanh thoát, thong dong tưởng chừng như đang khiêu vũ. Các kiếm sĩ sau cùng đều tỏ rõ nỗi kinh hoàng trước tài nghệ siêu quần của chàng.

- Chèo, các bạn ơi, chèo đi! - Campion hét ra lệnh. - Tôi chưa hề trông thấy những cảnh thế này.

- Và chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại nhữgn cảnh như thế nữa. - Kingsley nói. Rồi như để ám chỉ mình hơn ai khác, ông tiếp:

- Họ điềm nhiên trong việc giết người cũng như tôi thường hay giết cá voi vậy. Mỗi chúng ta đều có công việc riêng phải làm một cách suôn sẻ. Nhưng có lẽ họ làm được công việc của tôi, còn tôi không bao giờ có thể làm được công việc của họ.

Yamashiro đứng một mình trên bãi biển, còn các hiệp sĩ khác nằm rải rác xung quanh. Khi vầng thái dương xuống khỏi chân trời, Kingsley còn trông thấy Yamashiro tra kiếm vào bao không cần nhìn, chầm chậm đi xuống cuối bãi như đang suy tư chuyện gì.

Pikalot
05-08-2006, 02:13 AM
Truyện hay quá! Nhưng mà có thật ko vậy? Nếu là truyện chế thì tài viết văn của Kojiro quả là đáng khâm phục :no1:

psi_ops2001
05-08-2006, 03:43 AM
wow công nhận anh kojiro biet toan bai độc ko ah :blink:

Kojiro
05-08-2006, 06:46 AM
Cái này là sưu tầm á. Kojiro làm sao viết được.

aiki
05-09-2006, 02:20 PM
Hay lắm Kojiro! Tiếp đi! :no1: :no1:

Guest
05-15-2006, 02:58 AM
Nếy tui không lầm thì hình như có đọc các loạt bài này ở đâu đó, hình như là tạp chí "Blackbelt" cua US, hay là ở đặc san "Tìm hiểu VÕ THUẬT" của Việt Nam.

Phải không anh Kojiro?, bài rất hay mang tính chất Zen của Nhật.

Cám ơn anh Kojiro và chúc anh luôn khỏe.

Thân mến.

Kojiro
05-15-2006, 06:23 AM
Đúng là mấy bài này được đăng trên Nguyệt san võ thuật, mà Nguyệt san võ thuật thì dịch từ báo Black Belt. Thường thì mỗi cuốn nguyệt san, phần cuối có đăng 1 câu truyện về samurai. Tiếc là Kojiro chỉ còn giữa được có 3 truyện trong computer thôi. Đã post lên hết cho anh em đọc chơi rồi đó.